Thất Hiệp Truyện "Phong Hoa Kiếm"

Chương 37: Chân độc!




3 ngày sau đó..Đại Mọc chính thức ngồi lên hoàng vị trở thành tân đế Khai Phong..người dân đền rất vui mừng, ủng hộ vị hoàng đế trẻ...thiếu niên ngoài mặt cười nói nhưng trong tâm giấu một nỗi buồn không thể tả. Thái tử phi bạc mệnh kia được truy phong hoàng hậu vị tân hậu đầu tiên và cũng là cuối cùng của Đại Mọc..



Phi tử nhập cung sau này là điều khó tránh khỏi..nhưng dù phi tần mỹ nữ nhiều đến đâu, xinh đẹp tài giỏi đến đâu! Thì trung cung chính thê vẫn mãi chỉ có một hoàng hậu..Vương Ngọc Nhi.



Tân đế tin rằng một ngày nào đó..thiếu nữ 17 đó sẽ trở về bên chàng.



Chàng ta nguyện một đời đợi nàng.....dù biết có thể là vô vọng.



Còn Nhất Yên Yên và Trư Tam Giới đột nhiên đã biến mất mấy ngày nay không thấy tâm hơi đâu cả. Thất hiệp cũng mặc kệ dù gì chuyện cũng đã xong rồi, đôi bên không còn hợp tác nữa, họ muốn đi đâu làm gì đều là chuyện của họ.



Hoàng hôn lên hoà lẫn với ánh chiều tà....từng đợt gió lạnh ghé ngang, cửa thành rộng lớn, oai hùng, cũng chính là ranh giới bước vào Khai Phong. Tiễn biệt thất hiệp tay Đại Mọc đưa cho Hồng Miêu một chiếc hộp gỗ, trong đó là Nhất Liên ngọc.



Gửi lời chúc thượng lộ bình an...cổng thành đóng lại, tất cả cũng chẳng còn thấy bóng Đại Mọc.. câu chuyện của nơi này cũng đã khép lại khoảng thời gian ở Khai Phong coi như là một kỷ niệm đẹp, vui có buồn có, đau khổ có, nước mắt có...hẹn một ngày sẽ quay lại đoàn tụ với cố nhân nơi đây.. khi tất cả mọi chuyện đã yên ổn.



Họ cưỡi ngựa cũng đã được mấy canh giờ..trời cũng đã tối nhưng có lẽ còn rất lâu mới tới được nơi muốn đến...Trương Gia Giới. Đêm hôm trước là bạch y nữ tử đoán ra Lục Sinh ngọc hiện tại đang ở Trương Gia Giới, đến cả Hồng Miêu cũng sững sốt, đó là chính là nhà của y, Hồng Miêu ở đó từ nhỏ đến lớn cũng chưa bao giờ nghe phụ thân nhắc đến bảo ngọc này..............nghĩ đi nghĩ lại một hồi, đây cũng là một diệp tốt để y quay về nhà, tiện thể có thể để muội muội mình nhận tổ quy tông.



Mọi người nhóm lửa ở một khoảng rừng, dựng trại nghỉ ngơi qua đêm, ngồi cùng nhau nhóm lửa, nướng thịt.



-" Ây da...đúng là một cuộc hành trình dài!"- Đậu Đậu vươn vai có thể nghe tiếng "rắc rắc" từ xương cốt.



-" Chẳng biết bao giờ chuyện này mới kết thúc đây!"-Đại Bôn ca thán xong y cũng uống một ngụm rượu lấy tinh thần.



-" Đùi gà chính rồi đây!"- Khiêu Khiêu đưa cái đùi gà thơm phức vừa chính tới, ma lực của mùi thơm khiến Đậu Đậu và Đại Bôn bắt đầu cuộc tranh cãi..



-"Là của đệ.."-



-"Không của huynh..."-



-"Của đệ......"-





-"Của huynh mà! Sao đệ lì quá vậy!"-



Hai người cứ giành qua giành lại một cái đùi gà..như hai đứa trẻ 3 tuổi vậy, một khắc đã chọc cười mọi người......



Ơ..........nhìn lại trên tay mình, đùi gà đâu rồi? Lo cãi nhau không để ý đùi gà thơm nức mũi bây giờ lại nằm trong tay bạch y nữ tử mất rồi...



-" Hai người không ăn thì ta ăn!"- Món ngon bị bạch y cướp mất, Đậu Đậu đau lòng khóc ròng rã.



-" Trả..trả..đùi gà cho đệ..hic..hic..!"-



Đáp lại sự đau khổ mất ăn của thần y Đậu Đậu là tiếng cười không dứt của mọi người..thật đáng thương..y đành chờ Khiêu Khiêu nướng cái khác vậy. Nhưng bi kịch không tha cho ai cái đùi gà đó là cuối cùng rồi...sét đánh vào tai thần y, y khóc như một đứa trẻ..bùng đói meo, cứ bị mọi người chọc, Lam Thố cảm thấy tội nghiệp nên lấy một ít hoa quả cho y. Khiến y cảm động khen nàng hết lời, còn thầm rủa những ác nhân kia.



—————————————————————



Đêm khuya thanh vắng, thanh tịnh. ..mọi người đều đã chìm sâu vào giấc ngủ...Lục Nhi lén lút bắn pháo hiệu, Trư Tam Giới cùng một nam nhân thanh y xuất hiện, hắn là đường chủ của Dạ tộc. Bắt đầu hành động, tìm kiếm nhưng mà tên Trư Tam Giới hậu đậu lại vô ý làm rơi đồ. Tai Lam Thố thính nghe được liền ra xem tình hình..

-" TUYẾT HOA PHI TIỄN!"- Một đòn bất ngờ nhất thời Trư Tam Giới và thanh y nhân thất thần.



Thanh y nhân lập tức lấy lại bình tĩnh.



-" Lam Thố cung chủ Ngọc Thiềm cung hay còn gọi Băng Phách kiếm chủ nổi danh thiên hạ,làn thu thuỷ xuất phù dung đây sao?"- thanh y, mờ ám, hắn ta thoát ẩn thoát hiện..lại xuất hiện sau lưng, kề sát tai Lam Thố thì thầm..



-" Vô lễ! HỒN BAY PHÁCH LẠC!"- Tung một kiếm không may lại bị hắn nắm thớt..-" Khụ..khụ"- bị hắn cho một trưởng pháp vô cùng mạnh mẽ giai nhân phun ra máu đen, ngã quỵ xuống. Trư Tam Giới nhìn cũng thấy xót.



-" LAM THỐ!"- Hồng Miêu cùng mọi người bị tiếng động lạ dẫn dụ ra, nhìn thấy lam y giai nhân bị thương không kiềm nén được cơn tức giận...-" TRƯỜNG HỒNG PHI NHẬT!"- khói bay mù mịt chiêu thức uy lực vô cùng quả nhiên là thủ lĩnh thất hiệp.

Không ai để ý.. tên Trư sắc lang lại lén vào cướp đồ hắn tìm được "Phong Hoa kiếm" và Nhất Liên ngọc liền vô tình chạy ra..



-"LẤY ĐƯỢC RỒI!"-




Tiểu Cơ bất ngờ kiếm của nàng cùng ngọc bị cướp tên sắc lang xem ra cũng rất biết canh thời cơ..nhưng mà hắn lấy nhầm kiếm rồi, chọc nhầm người rồi.. Phong Hoa kiếm linh khí rất mạnh..tưởng lấy được nhưng..đâu dễ dàng vậy..!



-" Ngự kiếm! Dám cướp kiếm của ta Trư Tam Giới ngươi chán sống rồi sao?"- Thanh kiếm từ động quay về bên chủ nhân của nó..nàng ta cùng ngũ hiệp tức giận rút kiếm.. dám làm Lam Thố bị thương còn trộm đồ của bọn họ..coi bộ hôm nay phải đại khai sát giới rồi..



Tình thế trước mắt rất bất tiện cho Dạ tộc, nhìn Lam Thố bị trọng thương kia thanh y nhân đảo mắt một hồi..rồi cười lớn



-" HAHAHAA...Lam Thố cô ta dính chân độc của ta rồi! Không quá 2 canh giờ mạng sẽ khó giữ..!"-Hồng Miêu y lo lắng, xông đến hắn đòi thuốc giải..hắn ta thoát ẩn thoát hiện Hồng Miêu, y không thể đánh trúng..hắn cười lớn.. lập nên một trận pháp...nói nếu muốn thuốc giải vào đây mà lấy..chân độc chỉ có Liên Sinh hoa mới giải được, còn nói loài hoa này hiện tại đang nằm trong tay của bọn chúng..nhưng có một điều bên trong đó còn có Liên Tử hoa loài hoa này không giải được độc tố ngược lại..còn gϊếŧ chết người..... Trư Tam Giới cũng phụ giúp hắn bên trong.

Thất hiệp suy nghĩ......Hồng Miêu y nôn nóng cứu lam y giai nhân đòi xông vào trận, dáng vẻ lãnh đạm, điềm tĩnh, thông minh thường ngày bây giờ chỉ vì một nữ nhân mà mất hết.



-" Không được..Hồng Miêu huynh phải ở lại..!"- Đậu Đậu ngăn cản.-" Ta biết huynh lo lắng chỉ là cứ để bọn đệ đi là được rồi!"-



-" Nhưng mà....."- Y bồn chồn.



-" Không nhưng nhị gì hết! Huynh ở đây chăm sóc Lam Thố đi!"- Đến đây chắc ai cũng hiểu được hàm ý của Đậu Đậu, chỉ có tên đại ngốc Hồng Miêu là không nhận ra thôi.



-" Hây...được rồi, vậy theo đệ ai đi đây?"- Bất lực thở dài...



-" Đệ, Khiêu Khiêu, Đạt Đạt, Sa Lệ và Đại Bôn huynh là được!"- Đậu Đậu lần lượt chỉ từng người, họ rất sẵn lòng..trước khi đi Đậu Đậu đã dặn dò Nhất Sinh hoa có màu trắng tinh khiết còn Nhất Tử hoa có màu đỏ tươi tuyệt đối không được lẫn lộn..

Ngũ hiệp đồng lòng bước vào trận pháp, chuẩn bị đối mặt.. áp lực bây giờ của họ rất lớn..trong vòng 2 canh giờ nhất định phải thắng..đem được thuốc giải quay về..



—————————————————————————-



Hồng Miêu bế Lam Thố vào trong trại cho nàng nghỉ ngơi, nắm chặt tay giai nhân..chàng rất quan tâm, lo lắng cho nàng..Hồng Miêu không muốn Lam Thố bỏ chàng đi giống như Ngọc Nhi đã bỏ lại Đại Mọc một mình vậy.. chàng không muốn như vậy, chàng sợ mất đi nàng.. đôi mắt ngấn lệ sắp rơi.



-" Huynh...khóc sao? Khụ...khụ"- Thều thào..nghe giọng nói yếu ớt đó lòng lại thương cảm..lệ trong khoé mắt rơi xuống một cách vô ý.



-" Không có đâu!"- Vội lau đi nước mắt trên khuôn mặt.




-" Hồng Miêu, muội...sợ..nếu lỡ như....!"- không cho nàng nói hết câu đã lập tức chặn.

-" Đừng nói như vậy. Muội nhất định không được có chuyện gì? Biết chưa!"- Nắm thật chặt tay nàng thì thầm.



Nàng chỉ mệt mỏi gật đầu hứa với chàng nhất định sẽ bình bình an an vượt qua đại nạn. Bạch y nữ tử bên ngoài lén nhìn vào, lòng lại cảm thấy lạ, sắc mặt của Lam Thố đang dần kém, độc tố trong người hình như là phát tán nhanh hơn, 2 canh giờ có phải là hơi lâu rồi không?



Bắt Lục Nhi lại, nàng ta tra hỏi gay gắt, Lục Nhi kín miệng thà chết không nói một lời, bạch y cười khẫy rồi lấy cây phỉ đàn mà nàng ta đã đem từ lúc ở Tử Đằng hiên ra..lạnh nhạt gãy một khúc "Chiêu hồn" ... cô ta liền bị khúc nhạc đó làm bản thân hồ đồ.



-" Lục Nhi, nói cho ta biết chân độc thật ra cần mấy canh giờ để phát tán hết...!"- Cười hiểm một cái rồi ngừng gãy đàn..

"Chiêu hồn" khúc là độc chiêu của Hắc Tiểu Cơ phàm là ai nghe phải đều bị nàng ta điều khiển vô thời hạn.



-"1 canh giờ!"- Mơ hồ trả lời.



Đùa nàng chắc chỉ "1 canh giờ", xem như vừa bị lừa một vố, theo như bạch y suy đoán thì chắc chắn tên thanh y nam nhân kia sớm đã có tính toán, có lẽ sẽ kéo dài thời gian của ngũ hiệp ở bên trong.. trong đầu sớm đã nghĩ sẵn một kết cuộc cho Lam Thố đó là "Chết". Bạch y muốn nói cho Hồng Miêu nghe nhưng chỉ có điều lúc này nói ra chỉ sợ y càng thêm lo lắng..suy nghĩ một lúc, Tiểu Cơ trói Lục Nhi cho cô ta ngủ một giấc dài, nhờ Tiểu Dược trong trừng nơi này bảo vệ tuyệt đối cho hai người bên trong..còn nàng thì đi vào trận pháp.



————————————————-



Bên trong trận pháp, ngũ hiệp họ bị tách riêng ra 5 hướng khác nhau, Sa Lệ nàng ta được đưa đến một đồng hoa bách hợp trắng muốt, tất cả đều là một màu trắng hư không như tuyết, cứ xếp thành tầng tầng thanh nhã, không rực rỡ muôn màu nhưng lại nhẹ nhàng thuần khiết.

Tử y thiếu nữ bối rối cứ đi mãi trên đồng hoa, chợt nhìn thấy một nữ nhân dáng người cao mặc bộ hắc y..ngồi suy nghĩ đánh cờ một mình, khẽ quay đầu cô nương đó nhìn về phía nàng.. lịch sử, nhã nhặn chào hỏi..Tử y hoảng hốt nhìn khuôn dung: " Mã Tam Nương!"



-" Cũng đã lâu không gặp. Nếu đã đến cùng chơi một ván cờ đi!"- Rắn độc gian xảo như ả ta không phải đã chết rồi sao, bây giờ lại có mặt ở đây với lại cách nói chuyện cũng rất khác thường... 4 mắt nhìn nhau một khoảng trời im lặng xuất hiện một cơn gió lạnh thấu xương lướt ngang qua..những cánh hoa trắng bay trong gió tựa như tuyết vô ý rơi trong mùa thu, hư ảo ..kỳ dị.



-" Mã Tam Nương ngươi tại sao lại ở đây?"



——————————————hết——————————————————————————