Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

Chương 342




Sau khi Ngôn Lạc Hi bị Lệ Dạ Kỳ bắt đi, Điền Linh Vận ở cùng Cố Khiêm một lúc, hỏi thăm về vụ tai nạn, phỏng đoán được mọi chuyện xảy ra không hề đơn giản.

Trong lúc lo lắng đi, ấn thang máy đi xuống, bất thình lình bị người túm lấy cổ áo, khi kịp định thần lại, thì nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú xấu tính trước mắt, cô vô cùng tức giận trừng mắt:”Buông ra”

Bạc Cẩm Niên vẫn lạnh lùng như cũ, liếc nhìn Điền Linh Vận đang xù lông nhím nói: “Em đến đây làm gì, tới gặp Mạc Dật Thần sao?”

Điền Linh Vân khó chịu chỉnh lại cổ áo, lạnh lùng nói:“Liên quan gì anh.”

Đôi môi mỏng của Bạc Cẩm Niên hiện lên nụ cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại như sương băng, giọng khàn khàn trầm thấp:“Em chắc chắn không muốn anh quan tâm?”

Điền Linh Vân nhìn anh, hơi nheo mắt lại, nguy hiểm đang đến gần vội vàng lùi lại hai bước, nói: “800 năm trước chúng ta đã không hợp nhau, gặp lại cũng coi như bạn bè cũ, không còn quan hệ gì khác”

“Thật sao?” Khóe miệng Bạc Cẩm Niên hơi cong lên, có chút mỉa mai.

Điền Linh Vân chuẩn bị gật đầu, tầm mắt đột nhiên mơ hồ, người đàn ông đến gần, nắm lấy cổ tay cô, kéo đến một văn phòng trống, đóng sầm cửa lại, đẩy cô vào cửa, bàn tay to lớn của anh ấn bảng điều khiển phía sau, hơi thở nóng hổi ngay lập tức tiếp cận sát gần cô.

Điền Linh Vân quay đầu đi, môi anh lướt qua môi cô, đáp xuống mặt, đôi mắt cô đột nhiên mở to, tim đập thình thịch không thể lý giải, tức giận nói:"Bạc Cẩm Niên, buông tôi ra."

Đôi môi lạnh lùng của Bạc Cẩm Niên áp lên má cô, thậm chí có thể cảm nhận cô đang nghiến răng nghiến lợi, cơ má căng lên, anh cười khúc khích:’Thư giản đi, anh không thích chơi phụ nữ quá cứng nhắt”

Điền Linh Vân tức giận đến nắm chặt nắm đấm, một quyền đánh vào bụng anh.

Người đàn ông phản ứng rất nhanh, giữ tay cô lại, ấn vào một bên đầu cô. Không chịu thua kém, Điền Linh Vân lại tung ra một quyền nữa, hung hãn chào đón khuôn mặt tuấn mỹ của anh.

Phong cách nắm đấm tàn nhẫn cho thấy cô không hề tán tỉnh anh.

Bất quá, nắm đấm chỉ cách khuôn mặt tuấn mỹ một tấc bắt được, Điền Linh Vân lại bị kẹp chặt hai tay đang tức giận, sức chiến đấu của cô thật đáng kinh ngạc.

Cô nhấc chân đá vào giữa hai chân anh, nhưng lại bị kẹp giữa, nhất thời không thể cử động.

Điền Linh Vân nghiến răng nghiến lợi, dùng chân còn lại bất chấp đá liên tục.

Lần này cô không nhìn rõ động tác của anh chút nào, hai chân cô đã bị kẹp dưới nách anh, tạo thành một động tác khó tách ra, về phần chiếc váy ngắn mặc hôm nay, đã đẩy lên đến thắt lưng lộ màu da thịt, chiếc quần lót màu hồng lấp ló trong đôi tất.



Mặt cô nhất thời đỏ bừng, tức giận đến mức muốn giết anh lập tức.

"Khốn kiếp, thả tôi ra!" Thủ đoạn của cao thủ là ngay từ cái nhìn đầu tiên đã phô trương kỹ năng của mình, nhưng rõ ràng cô đang ở thế bất lợi.

Bạc Cẩm Niên nhìn đôi mắt hạnh nhân mở to của cô, làn da tươi tắn mọng nước như trái đào, anh đưa tay đặt lên đùi cô, không ngừng trêu chọc:“Nhìn xem, tính tình cáu kỉnh không hề thay đổi, không nhịn được muốn ngã vào lòng anh sao?”

Điền Linh Vân hai tay bị nắm chặt chẽ, thân thể nóng bỏng của hai người áp sát vào nhau không kẻ hở, nhìn thế nào cũng thấy tư thế này quá mập mờ.

Cô tức giận muốn khóc, vẫn bướng bỉnh nói: “A, người tôi muốn ôm đã chết rồi, Bạc Cẩm Niên, thả tôi ra mau, nếu không tôi để anh không có hậu duệ về sau, có tin không hả?”

"Chậc chậc, cô gái, đừng hở chút khiêu khích đàn ông, rất dễ khơi dậy ham muốn chinh phục của người khác, cái miệng nhỏ xinh này chỉ thích hợp để hôn."

Nói xong, anh cúi đầu xuống, đôi môi mỏng lạnh lùng chặn miệng cô lại, giống cướp bóc hơn là một nụ hôn.

Điền Linh Vân hai mắt đỏ bừng, nhìn người đàn ông trong tay, đột nhiên há miệng, dùng sức cắn một cái, đầu lưỡi truyền đến một cảm giác đau đớn, khuôn mặt cô nhăn lại vì đau, thậm chí còn nếm được mùi máu nồng nặc..

Bạc Cẩm Niên liếm khóe môi, buông cô ra, lùi lại vài bước, khoanh tay trước ngực thản nhiên nhìn cô nói:”Vẫn có thói quen thích cắn người, vẫn như xưa không chút thay đổi”

Điền Linh Vân đau đến mắt đều ngấn nước, cô dùng tay còn lại che miệng mắng: “Đồ khốn kiếp, đau quá.”

Bạc Cẩm Niên nhìn cô với đôi lông mày nhíu lại đau đớn, trong lòng cảm thấy vui mừng, đôi mắt nheo lại từ từ thành một khe hở:”Điền Linh Vân, em không biết mấy năm nay tôi hận em thế nào, ngày đêm suy nghĩ sẽ tra tấn em ra sao khi gặp lại, em nên chuẩn bị tâm lý cho tốt”

Máu toàn thân Điền Linh Vân đông cứng, hai tay buông thõng hai bên nắm chặt thành nắm đấm, nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, cô tức giận đến dùng sức đá vào bắp chân anh.

Bắp chân truyền đến một trận đau nhức, Bạc Cẩm Niên chống cự cũng không nhảy lên, lạnh lùng nhìn cô: “Tính tình cũng không hề thay đổi, tức giận sẽ đá người ta.”

Giọng điệu đó rõ ràng có chút hoài niệm.

“Bạc Cẩm Niên, từ nay về sau tránh xa tôi ra.” Nói xong, cô mở cửa đóng sầm lại.

Điền Linh Vân tức giận đi ra khỏi phòng làm việc, phía sau truyền đến một thanh âm quen thuộc: "Tiểu Điền Điền, em sao từ nội khoa đi ra? Cảm thấy không khỏe sao?"

Điền Linh Vân quay người lại, nhìn thấy Mạc Dật Thần đứng ở phía sau cách đó không xa, mặc áo bác sỹ màu trắng, cô đang định giải thích thì cửa phòng nội khoa bên trong mở ra.

Bạc Cẩm Niên dựa vào cửa, ánh mắt lướt qua khuôn mặt cứng ngắc Điền Linh Vân, nhìn về phía Mạc Dật Thần tùy ý nói:“Đúng là cô ấy cảm thấy không khỏe, tôi vừa kiểm tra toàn thân cho ấy xong”



Mạc Dật Thần đút hai tay vào túi quần, nhìn vệt máu đỏ tươi nơi khóe miệng Bạc Cẩm Niên, anh cau mày, sau đó nhìn đôi môi trang điểm mờ nhạt của Điền Linh Vận, ghen tị trong lòng bắt đầu lấn át.

Điền Linh Vận tức giận nói: "Bạc Cẩm Niên, đừng nói nhảm."

"Vậy nói cho người yêu thuở nhỏ em biết, anh không phải kiểm tra cho em vậy thì làm gì? Tán tỉnh em sao?. Bạc Cẩm Niên nhìn cô cười nửa miệng.

Điền Linh Vân sắc mặt trong nháy mắt đỏ trắng, cô cắn môi dưới, cười lạnh nói: "Tôi ở nước ngoài mấy năm, tiếng Trung cũng thành thạo rồi. Mạc Dật Thần, chúng ta đi thôi."

Điền Linh Vân giẫm lên giày cao gót, kiêu ngạo như một nữ hoàng tràn đầy khí thế kéo Mạc Dật Thần đi.

Bạc Cẩm Niên nhìn hai người rời đi, nụ cười dần dần ngưng tụ, lạnh lùng thu hồi ánh mắt, xoay người đi thang máy lên lầu.

Điền Linh Vân kéo Mạc Dật Thần đi đến khu vườn của khoa nội trú, cô thả anh ra, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, lớn tiếng nói:”Những gì Bạc Cẩm Niên nói đều là lời vô nghĩa, đừng nói cho mẹ em biết.”

Mạc Dật Thần đút hai tay vào túi áo khoác trắng, chăm chú nhìn Điền Linh Vân, khóe miệng cô có một vệt máu đỏ tươi, nhưng không biết là của cô hay Bạc Cẩm Niên. nheo mắt nói: "Lưỡi của em bị thương à?"

"Ừm, em tự cắn em, đau." Điền Linh Vân vừa nói vừa cau mày đau đớn, căn cứ theo mức độ vết thương, mấy ngày nữa cô sẽ không ăn ngon.

Bạc Cẩm Niên quả thực là một tên khốn nạn!

Mạc Dật Thần lấy ra một tăm bông gòn trong túi kiểm tra miệng cho cô, anh nói: "Há miệng ra để anh xem."

Điền Linh Vân ngoan ngoãn mở miệng, khi nhìn thấy Mạc Dật Thần đột nhiên đi tới dùng tăm bông chặn đầu lưỡi của cô, ôn nhu nói: “Mở miệng rộng ra, nhìn không rõ.”

Đầu của hai người gần như kề sát nhau, nhìn từ trên cao sẽ không giống như đang kiểm tra, mà giống như họ đang hôn nhau, Bạc Cẩm Niên đứng trên hành lang tầng cao nhất của bệnh viện nhìn thấy, khuôn mặt tuấn tú chợt tối sầm lại.

Điền Linh Vân há to miệng, thè lưỡi ra, Mạc Thần Nghị cúi đầu quan sát, trên lưỡi có mấy vết răng thật sâu, đẫm máu, nhìn có vẻ kinh hãi, anh cau mày nói: “Cắn có chút thô, đi đến phòng làm việc của anh, anh cho em ít thuốc chống viêm, nếu bị viêm rất phiền toái."

"Ồ."

Điền Linh Vân gật đầu, ngoan ngoãn đi theo Mạc Dật Thần tới văn phòng.

Bạc Cẩm Niên nhìn hai người rời đi, hai tay buông thõng bên hông nắm chặt thành nắm đấm, một lúc sau mới xoay rời khỏi.