Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

Chương 303




Phó Tuyền vì lời lớn tiếng của cô làm cho

sửng sốt, nghệ sĩ cùng khách mới tứ phía

mời đều nhìn bọn họ, hốc mắt Ngôn Lạc Hi ửng đỏ xoay người kéo Điền Linh Vân rời đi.

Cho đến khi lên xe Ngôn Lạc Hi cả người vẫn còn run rẩy, cô đưa tay che mí mắt, đêm nay không nên tham dự tiệc đóng máy này dù biết rõ sẽ gặp phải người xấu xa và những điều tồi tệ nhưng mà cô vẫn đến.

"Nhị Lạc...... "

Điền Linh Vân chần chờ gọi một tiếng:"Cậu không sao chứ?"

Ngôn Lạc Hi im lặng vài giây, cô ngẩng đầu lên lại lắc đầu:"Không sao cả, Điền Điền đưa mình về đi, mình muốn về nhà"

Điền Linh Vân cái gì cũng không hỏi, nếu lúc này cô cần yên tĩnh sẽ cho cô yên tĩnh, đưa cô về chung cư, xe đậu ở bên đường.

Ngôn Lạc Hi cởi dây an toàn chuẩn bị xuống xe, bên người truyền đến giọng nói của Điền Linh Vân, "Nhị Lạc, một mình cậu không thành vấn đề chứ?"

"Ừ, không sao, trên đường về chú ý an toàn, về đến nhà gửi cho mình một tin nhắn. Xin lỗi mình không thể cùng cậu đón Giáng Sinh hôm nay rồi"

Điền Linh Vân lắc đầu, "Không sao, Nhị Lạc, trở về nghỉ ngơi cho tốt"

Đi vào khu chung cư, từ xa đã thấy một chiếc xe màu đen đậu bên dưới, biển số xe chữ đen nền trắng dưới ánh đèn đường rất dễ thấy, càng dễ nhận ra hơn là người phụ nữ đứng ngoài xe với chiếc túi phiên bản giới hạn.

"Lạc Lạc."

Tiết Thục Dĩnh vui mừng gọi một tiếng, bà nhiệt tình chào hỏi khuôn mặt tươi cười xinh đẹp thoạt nhìn không giống phụ nữ trung niên đã ngoài năm mươi, ngược lại giống như chị gái chỉ hơn ba mươi mà thôi.

"Sao con ăn mặc mỏng manh như vậy hả? Mau mau lên xe sưởi ấm" Tiết Thục Dĩnh cầm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô kéo vào trong xe.

Cho đến khi ngồi vào xe, Ngôn Lạc Hi vẫn chưa kịp phản ứng, cô ngạc nhiên nhìn Tiết Thục Dĩnh vô cùng ấm áp và thân thiện bên cạnh, hốc mắt không hiểu sao có chút nóng lên:"Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"

Tiết Thục Dĩnh cười rất ôn nhu:"Mẹ đặc biệt ở đây chờ con, nghĩ tới đêm nay phải làm thế nào để cả gia đình cùng nhau trải qua đêm Giáng Sinh vui vẻ"

Ngôn Lạc Hi có chút bối rối hỏi:"Mẹ định tổ chức tiệc sao?"

"Không cần tiệc tùng gì đó long trọng, chỉ tận dụng ngày lễ để gia đình cùng nhau tụ họp náo nhiệt. Người có tuổi rất sợ cô đơn nếu mà bọn trẻ tụi con mà thường xuyên trở về thì sẽ ấm áp hơn nhiều" Tiết Thục Dĩnh nói.



Ngôn Lạc Hi cảm thấy đau lòng, bà mỉm cười nói những lời này làm tim cô thắt lại.

"Mẹ, con xin lỗi"

"Sao lại xin lỗi? Mẹ chỉ đang bày tỏ lòng mình thôi. Con đó, nếu không nói ra những điều mình đang nghĩ, người khác vĩnh viễn không bao giờ đoán được, giữ trong lòng chỉ càng làm con đau khổ hơn"

Tiết Thục Dĩnh nở một nụ cười dịu dàng:"Lạc Lạc, con có lời gì muốn nói với mẹ không?"

Ngôn Lạc Hi ánh mắt buồn bã, Tiết Thục Dĩnh đặc biệt đến, bà chắc chắn biết cô đã dọn khỏi nhà Lệ Dạ Kỳ, bà không nói lời nào là muốn cô chủ động nói ra.

Những ngón tay xoắn chặt nhau, cô cảm thấy có lỗi với bà ấy.

"Mẹ, Giáng Sinh vui vẻ.. Nhưng mà con lại chưa chuẩn bị quà cho mẹ..."

Tiết Thục Dĩnh có chú thất vọng cũng rất

nhanh bỏ qua, bà là người có EQ cao nhất Lệ gia nếu cả bà còn không giải quyết được mâu thuẫn giữa đôi trẻ có lẽ bọn chúng sẽ thật sự ly hôn mất.

Đây tuyệt đối không phải điều bà muốn thấy.

"Không sao, nếu Lạc Lạc có thể ở bên cạnh mẹ đêm Giáng sinh, đó chính là món quà lớn nhất". Tiết Thục Dĩnh nói.

Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu nhìn người phụ nữ dịu dàng thân thiết trước mặt, dù thế nào cũng không thể cự tuyệt được yêu cầu của bà, không hiểu sao bất giác lại gật đầu:"Dạ mẹ"

"Thật sao? Mẹ rất vui, cuối cùng cũng được cùng con gái trải qua ngày nghỉ lễ".

Tiết Thục Dĩnh vui vẻ cười kéo cánh tay cô, ôn nhu hờn dỗi nói:"Mẹ luôn muốn mình có con gái, đáng tiếc bụng không như ý sinh ra hai trái bầu chán ngắt, đã vậy còn không thân thiết chút nào, thích chọc tức ta a!"

Trong đầu Ngôn Lạc Hi hiện ra hình ảnh hôm đó Lệ Dạ Kỳ cùng Tiết Thục Dĩnh ở bên kia đường, cô cười nói: "Con trai cũng tốt, con từng thấy Lệ đại thần cùng mẹ đi dạo phố"

"Vậy sao? Khi nào? "Tiết Thục Dĩnh kinh ngạc nhìn cô.

Ngôn Lạc Hi gãi đầu:"Vào mùa hè, ở đường Danh Phẩm, con thấy Lệ đại thần chờ ở bên ngoài"

Tiết Thục Dĩnh hồi tưởng một chút, bà nói:"Con nói mẹ mới nhớ, bất quá nó ở bên ngoài hút thuốc không chịu cùng ta đi vào tiệm, vẫn có con gái là tốt nhất, hai mẹ con còn có thể cùng nhau lựa thử đồ"

Nhìn vẻ mặt cô đơn của bà, Ngôn Lạc Hi bỗng nhiên nói: "Vậy con cùng mẹ dạo phố, mẹ muốn đi bao lâu cũng được"



Tiết Thục Dĩnh nhớ đến tiếng tăm hiện tại của cô có chút lo lắng, ra ngoài ngược lại mang phiền toái về cho cô.

"Không sao, con có thể cải trang"

"Được rồi". Tiết Thục Dĩnh gật đầu.

Ngôn Lạc Hi lên nhà thay quần áo, cô mặc áo da màu đen, tóc giả màu nâu, đeo khẩu trang, mắt trang điểm đậm một chút rất có cảm giác lễ Giáng Sinh làm người ta lần đầu nhìn qua, khó thể nhận ra hình ảnh khoan khoái động lòng của cô trên màn ảnh.

Tiết Thục Dĩnh lại đánh giá một vòng:"Xem nào, bây giờ trông giống một cô nàng hư hỏng, giỏi thật đấy"

Ngôn Lạc Hi mỉm cười gật đầu,"Dạ, mẹ thấy vậy ổn không?

"Có thể, chúng ta đi thôi"

Tiết Thục Dĩnh kéo cô lên xe, sau đó đi dạo trung tâm thương mại, đi đến đâu như càn quét đó, hơn một nửa những món đồ mua được đều là dành cho Ngôn Lạc Hi.

Cho dù cô có kiên quyết từ chối thế nào bà vẫn có cách khiến cô ấy nhận nó!

Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, bọn họ ngồi trong xe Tiết Thục Dĩnh thỏa mãn nói:"Hôm nay là ngày mua sắm vui vẻ nhất cuộc đời mẹ, Lạc Lạc, cảm ơn con cùng ta trải qua một đêm Giáng Sinh vui như vậy"

Ngôn Lạc Hi lặng lẽ lấy từ trong túi ra một hộp quà đóng gói đẹp mắt, lúc bà không để ý cô đã mua nó.

"Mẹ, đây là quà Giáng Sinh tặng mẹ"

Tiết Thục Dĩnh vô cùng ngạc nhiên, cảm động không thôi.

"Mẹ cũng có quà Giáng Sinh sao? Thật không ngờ, Lạc Lạc, cảm ơn con, không ngại mẹ mở xem chứ?"

Ngôn Lạc Hi lắc đầu tất nhiên không ngại.

Tiết Thục Dĩnh mở hộp quà bên trong là một sợi dây chuyền ngọc trai đơn giản lại trang nhã, màu hồng nhìn rất có khí chất và đẹp mắt bà cầm sợi dây lên:"Wow, rất đẹp! Mẹ vừa hay lại thiếu một sợi dây ngọc trai, Lạc Lạc, mẹ rất hài lòng, mau đeo vào cho mẹ"

"Dạ"

Quà tặng khiến người nhận vui vẻ và hạnh phúc, cô cũng rất hài lòng!

Sau khi đeo sợi dây cho bà xong, xe đã di chuyển đến Lệ gia mà không hề biết. Đến khi cô nhận ra xe đã dừng ở trước cửa.