Thất Gia Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

Chương 229




Bà Lệ nhíu mày đứa nhỏ Du Nhiên này là không còn chuyện để nói mà.

“Hừ, con hát chính là con hát, có cái gì tốt hâm mộ? Cả ngày diễn những thứ đồi bại, khó đến được nơi thanh nhã.” Ông lão Lệ tức giận nói.

Ngôn Lạc Hi vừa bước vào liền nghe thấy lời ông lão Lệ nói, cô xoa chóp mũi, đây còn không phải cú đánh úp trong truyền thuyết, nằm thôi cũng chết!

Lệ Dạ Kỳ tự nhiên nghe được, anh cau mày, theo bản năng nắm chặt tay cô, chậm rãi dẫn cô đi vào nhà ăn, "Ông nội, xa xa nghe được giọng tức giận của ông, là ai lại chọc giận ông?"

Ông lão Lệ ngẩng đầu, thấy Lệ Dạ Kỳ đang nắm tay "con hát" mà từ miệng ông vừa nói, ông rên lạnh một tiếng:"Ngoại trừ con, thì còn ai? Ai cho phép con đưa cô ta đến Lệ gia hả?"

"Ông nội lời này không đúng, Hi Nhi là vợ con, không đưa cô ấy đến thì đưa ai đến?" Lệ Dạ Kỳ mang quà cáp cho người làm, một tay ôm lấy eo Ngôn Lạc Hi giới thiệu từng người.

"Hi Nhi, gọi ông nội."

Ngôn Lạc Hi trong lòng không khỏi khẩn trương, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Ông nội."

Ông lão Lệ hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ quay đầu sang một bên nói:"Cô Ngôn, tôi không dám nhận hai chữ ông nội từ người nổi tiếng"

Lệ Dạ Kỳ cau mày, không để ý đến lời nói tự phụ của ông, ôm cô vào lòng, đi tới trước mặt ông bà Lệ.

"Hi Nhi, đây là ba mẹ anh”

"Ba, mẹ, con là Ngôn Lạc Hi." Ngôn Lạc Hi căng thẳng đến không thở được, cảm giác như mọi người trong phòng đều đang nhìn chằm chằm vào mình.

Tiết Thục Dĩnh đứng dậy, kéo tay Ngôn Lạc Hi thản nhiên nói:"Đúng là một cô gái xinh đẹp, so với trên TV còn đẹp hơn nhiều, Tiểu Thất thật có mắt nhìn, đứng làm gì, mau tới đây ngồi xuống"

Cha Lệ liếc qua khóe mắt, bắt gặp sự u ám khó chịu của ông lão, ông ho nhẹ một tiếng đưa cho Ngôn Lạc Hi một bao lì xì đỏ vợ ông đã chuẩn bị sáng hôm trước:"Tụi con kết hôn rồi, hãy sống thật tốt nhé, gia hoà vạn sự hưng"

Ngôn Lạc Hi cung kính tiếp nhận lì xì đỏ, cô biết ở mỗi gia đình đều có tập tục, bao lì xì đầu tiên này nếu từ chối sẽ rất thất lễ.

"Dạ, con xin ghi nhớ lời dạy dỗ của ba mẹ, cùng Lệ đại thần sống thật tốt"

Bị mọi người phớt lờ ông lão Lệ nghe đến đây lại khịt mũi nói:"Diễn viên chính là diễn viên, diễn không giỏi sẽ không có danh tiếng, tên người ta sao không gọi lại đi gọi đại thần?"

Ngôn Lạc Hi lúng túng gãi đầu một cái.

Mẹ Lệ thấy vậy, vội vàng giải vây giúp Ngôn Lạc Hi:"Đây cũng là cách xưng hô dễ thương, trong một bộ phim truyền hình ăn khách năm ngoái, nữ chính cũng gọi nam chính là đại thần. Bố ơi, bố không biết giới trẻ bây giờ đâu, gọi người họ ngưỡng mộ giống như vị thần vĩ đại."

Ông lão Lệ: "..."

Đêm qua họp mặt gia đình, chúng ta nhất trí sẽ chĩa súng vào người ngoài, con dâu lớn mỗi câu đều nói giúp cho người ngoài là có ý gì?

Trong lòng Ngôn La Hi vốn đang bất an, vì có sự

bảo vệ của mẹ Lệ mà bình tĩnh lại, cô nhìn qua lại thấy Tiết Thục Dĩnh trông rất quên mắt, dường như từng gặp qua đâu đó.

A, nhớ ra rồi, chính là lúc Lệ Dạ Kỳ cùng bà đi dạo phố cô còn dám nói là kim chủ của anh!



Ngôn Lạc Hi trợn tròn mắt kinh hãi, may mắn lúc đó không xông lên bằng không thật là mất mặt.

Tiết Thục Dĩnh thấy cô hai mắt mở to tròn trịa nhìn mình chằm chằm, cho là cô bị dọa sợ, bà vỗ vỗ lên mu bàn tay cô rồi nói:"Đừng sợ, ông nội nói năng chu ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, ngoài miệng nghiêm khắc cũng chỉ dạy bảo tụi con tốt hơn thôi"

"À, dạ"

"Để ta giới thiệu với con một chút đây là chú thím hai kế bên là con gái họ Du Nhiên".

Tiết Thục Dĩnh nắm tay cô đối diện từng người, Ngôn Lạc Hi ngoan ngoãn chào hỏi, đến lượt Phó Du Nhiên cô có chút khó chịu.

Lệ Nhị phu nhân nhìn thấy Tiết Thục Dĩnh đối với Ngôn Lạc Hi có phần cảm tình thân thiết, bà ta liền chua xót nói:"Chị dâu à, con dâu chị xem ra là người biết nghe lời, thông minh còn khá hiểu chuyện"

Tiết Thục Dĩnh sao lại không nghe ra ngụ ý, bất quá tạm thời bà cho đó là khen ngợi:"Tất nhiên rồi, dáng dấp lại còn xinh đẹp, Tiểu Thất nhà ta mắt nhìn thật tốt"

Lệ Nhị phu nhân: “......”

Còn lại vài người thân thích, Tiết Thục Dĩnh dẫn Ngôn Lạc Hi đi ra chào hỏi rồi trở lại, lúc này một người làm chạy đến hô nhập tiệc, cả đám người cùng nhau đứng dậy và đi vào nhà ăn.

Lệ gia từ ông lão Lệ cả đời này tính lên, cũng coi như là một gia tộc khổng lồ.

Phòng ăn một bàn chữ nhật hai bên đều ngồi đầy người, như một rừng cộng lại có hai mươi mấy người, Ngôn Lạc Hi ngồi bên trái Lệ Dạ Kỳ, gặp ông lão Lệ ánh mắt trừng rơi trên người, cô lập tức ngồi nghiêm chỉnh lưng thẳng tắp.

Lại nhìn sang người đàn ông bên cạnh, làm bộ không có chuyện gì xảy ra, trong lòng hận đến muốn cắn anh hai cái, tiệc gì mà tiệc rõ ràng là bữa cơm gia đình, cũng may cô không mặc váy đến, nếu không sẽ xấu hổ muốn chết.

Văn hóa trên bàn ăn của Lệ gia ăn không nói, hơn 20 người dùng cơm lại không có một chút tiếng động nào, Ngôn Lạc Hi ngạt thở đến mức nội thương suýt đứng dậy, cuối cùng cũng nhìn thấy một người đặt đũa xuống, cô nhanh chóng đặt xuống theo.

"Tôi ăn xong rồi, mọi người từ từ ạ."

Mọi người bất chợt dừng đũa lại nhìn cô, Ngôn Lạc Hi trong nháy mắt cảm giác mình giống như một con khỉ đột giữa vườn thú

Lệ Dạ Kỳ cũng buông đũa xuống, nói: "Không có việc gì, anh cũng xong rồi, để anh dẫn em đi dạo một vòng"

Nói xong anh nắm tay cô đứng dậy rời khỏi bàn.

Mãi đến khi rời khỏi nhà ăn, hơi thở kìm nén của Ngôn Lạc Hi dễ dàng hơn một chút, cô nói:"Ăn cơm ở nhà có cần đáng sợ đến vậy không?"

"Sau này đây là nhà em, nhà chúng ta". Lệ

Dạ Kỳ nghiêm túc sửa lại, hai người đi cửa bên hông ra khỏi dinh thự, bên ngoài rừng bạch quả rộng lớn mỗi nơi đều toát ra khí tức chiến hào.

Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu nhìn anh, có chút đau lòng nói: “Ông nội anh hình như không thích em"

"Nói chính xác là vì không thích nghề nghiệp của em." Lệ Dạ Kỳ tiếp tục đính chính, thái độ ông nội nằm trong dự tính của anh, nhưng cũng tốt hơn anh tưởng tượng rất nhiều.

Ngôn Lạc Hi thu tầm mắt lại:"Nhưng em thích nghề nghiệp của mình"



Lệ Dạ Kỳ đưa tay xoa xoa đầu cô, "Thích thì cứ tiếp tục làm, không cần vì hùa theo người khác mà làm chuyện mình không thích"

Đáy lòng Ngôn Lạc Hi chấn động, cô kinh ngạc nhìn anh:"Lệ đại thần, anh có cảm thấy em là diễn viên, rất mất mặt anh không?"

Lệ Dạ Kỳ lắc đầu, "Phu nhân, anh tự hào về em"

Dòng nước ấm chảy qua ngực làm trái tim cô phát run lên, nhìn qua khuôn mặt chân thành của người đàn ông, cô biết, anh không phải đang dỗ dành cô, mà thật sự lấy cô làm vinh dự.

"Phu nhân, em thích đóng phim thì tiếp tục làm, anh sẽ dùng quyền lực của mình giải quyết mọi chướng ngại để em trở thành người mà mình muốn làm. Hãy ghi nhớ một điều, anh vĩnh viễn ở phía sau ủng hộ em"

Ngôn Lạc Hi cực kỳ cảm động, cô bất chợt nhào vào trong lòng người đàn ông, ôm chặt lấy anh.

"Lệ đại thần, em sẽ cố gắng để xứng với anh"

Ngôn Lạc Hi ngửa đầu ánh mắt lóe lên, Lệ Dạ Kỳ cúi người, hôn nhẹ lên trán cô một cái.

Không thể ngăn cản việc cô quyết tâm để sánh bước cùng anh, chỉ đành dung túng cho cô làm chuyện muốn làm, ngày nào đó nhìn thấy hoa tươi và tiếng vỗ tay khen thưởng vây quanh cô.

"Đừng làm việc quá sức, bà xã"

Ngôn Lạc Hi nói:"Anh muốn đi dạo không?"

"Được" Hai người tay trong tay, xuyên qua rừng bạch quả.

Cách đó không xa, Phó Du Nhiên đứng ở nơi hai người vừa đứng, nhìn theo bóng lưng hai người trôi đi, trong mắt mang theo hận ý thiêu đốt: "Ngôn Lạc Hi, tôi sẽ không để cô có được anh ấy"

Hai người đi dạo xong quay lại, mọi người đều đã về phòng chỉ còn vợ chồng Lệ vẫn còn đang đợi họ.

Lệ thủ trưởng liếc nhìn con trai, bình tĩnh nói: “Tiểu Thất, đến phòng làm việc của ta một chút"

Lệ Dạ Kỳ cụp mắt nhìn Ngôn Lạc Hi đứng bên cạnh, như muốn hỏi cô có thể ở một mình được không?

Tiết Thục Dĩnh thấy vậy, nắm lấy tay con dâu, nói đùa: "Đi nhanh đi, mẹ sẽ chăm sóc Lạc Hi, không ai có thể động vào cô ấy."

Hai má Ngôn Lạc Hi nóng bừng cô lại càng thích Tiết Thục Dĩnh hơn nữa.

Chờ hai cha con rời khỏi, Tiết Thục Dĩnh kéo cô ngồi xuống ghế sô pha: “Lạc Hi, lần đầu tới đây có sợ không? Không sao đâu, về sau đi lại thường xuyên, con sẽ phát hiện, bọn họ đều là hổ giấy."

Ngôn Lạc Hi cười khẽ, "Mẹ, con hiểu được tình yêu sâu đậm mới có trách nhiệm"

"Đứa trẻ này thông minh, Tiểu Thất lấy con là phúc ba đời của nó"

Trong phòng làm việc, Lệ thủ trưởng ngồi trên ghế sô pha ngẩng đầu nhìn con trai, cố gắng thể hiện sự uy nghiêm của một trưởng bối nhưng lại bị chiều cao của nó đánh bại!

"Ngồi xuống!"

Lệ Dạ Kỳ nghe lời ngồi xuống, Lệ thủ trưởng đặt hai tay lên đầu gối, ánh mắt sắc bén nhìn anh: “Nói tôi biết, mục đích anh cưới cô gái kia là gì?"