Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh

Chương 94: Chương 50.1: Xin hãy cách xa tôi một chút




Đêm khuya thanh tĩnh.



Cô mặc một cái váy ngủ hai dây mỏng manh mua ở quầy hàng ven đường và cái qυầи ɭóŧ hoa, bắt chéo hai chân, nằm bẹp trên tấm chiếu giường thép cứng, tay cầm cái quạt nhỏ phe phẩy.



Mồ hôi chảy ròng trên trán thấm ướt những sợi tóc, vải của váy ngủ kém chất lượng, thấm mồ hôi dính vào da, trước ngực không mấy lạng thịt, hai quả táo nhỏ lủng lẳng rũ hai bên, cô vươn tay đến bắp chân, vỗ cái bẹp, một âm thanh giòn giã vang lên, đập chết một con muỗi nhớp nháp máu.



Lại gãi gãi.



Một vết sưng ngứa nổi lên.



Muốn đi tắm, muốn tắm đến phát điên lên rồi.



Nước nóng ở đây được cung cấp đúng giờ quy định.



Diệp Gia bực bội đứng dậy, nhìn qua cửa sổ về phía nơi xa, trăng đêm nay vừa to vừa tròn, ánh trăng trong trẻo soi sáng cảnh núi rừng. Mặt hồ nước cách đó không xa phẳng lặng trong vắt, sóng nước lấp lánh, thật sự mỹ lệ.



Dù sao cũng là nước lạnh, không bằng...



Diệp Gia có chút rục rịch, giờ này thì hẳn là các sinh viên đều đi ngủ rồi, bên ngoài không có bóng dáng ai, trong quân doanh khá im ắng.



Cô chuồn ra khỏi quân doanh, nhặt một nhánh cây vừa đi về phía hồ nước có cỏ cao bằng nửa cái cây.



Một đường sườn dốc vào hồ, hẳn là được tạo ra, bóng cây lờ mờ đung đưa, cô chạy lon ton tới, quần áo đồ lót vứt trên mặt đất, hân hoan như một con chồn.



Cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ xuống hồ, hòa quyện cùng với dòng nước lạnh.



Nước hồ lạnh lẽo, thế nhưng trong một đêm hè nóng nực như này thì vừa vặn sảng khoái dễ chịu, ngước mắt là có thể thấy được dãy núi và đỉnh núi cao chót vót, một vầng trăng tròn sáng khắp cả núi rừng.



Gió đêm thổi qua nhè nhẹ.



Xẹt qua mặt hồ, từng lớp gợn sóng bao quanh cô và rồi tràn lan ra.



Một đêm đẹp trời như vậy, hồ nước mát mẻ như vậy, một mình cô có thể tận hưởng, thật là sảng khoái!



Vào lúc cô đang cảm thấy cực áy náy và thoải mái vì đã tận hưởng vẻ đẹp đêm một mình thì đột nhiên nghe thấy tiếng còi sắc bén vang lên từ xa ở doanh trại!



Tiếp đó, đèn trong khu ký túc xá sinh viên được bật sáng, trong hai phút, các sinh viên đã ăn mặc chỉnh tề, tập hợp thành hàng ở trung tâm thao trường.



Hai tay của Phó Tri Duyên chắp sau lưng, quét một lượt nhìn các sinh viên.



Anh bị mất ngủ mấy đêm liền, chỉ khổ thân cho các sinh viên.



“Nóng không?”



“Không ạ!”



Các sinh viên đồng thanh như sấm.



“Buồn ngủ không?”



“Không ạ!”




Diệp Gia nghiêng tai nghe động tĩnh ở bên kia trại, cô nhìn chằm chằm con cú mèo đang treo ngược trên cây một lúc lâu rồi lẩm bẩm nói với nó: “Giáo quan Phó bị hâm rồi!”



Cú mèo méo mặt.



Phó Tri Duyên tiếp tục hô lớn tiếng: “Mệt không?”



“Không ạ!”



“Muốn đi bơi không?”



“Không...”



“Muốn ạ!”



Các sinh viên cuối cùng cũng ồ lên ầm ĩ thích thú: “Muốn ạ!”



“Muốn đi bơi!”



“Nghiêm!” Phó Tri Duyên hô khẩu lệnh, các sinh viên nhanh chóng ổn định đội hình, không ồn ào nữa.



“Rẽ trái, rẽ, chạy!”



Một hàng sinh viên chạy ra khỏi trại.




Diệp Gia nghe thấy tiếng bước chân chỉnh tề càng lúc càng gần, trong lòng dự cảm không hay, quả nhiên là thế, dưới bóng cây cách không xa, một đám người đã chạy về phía hồ nước bên này.



Cái quần què gì vậy!



Vào giờ này phút này Diệp Gia đang trần như nhộng, từ xa đám đàn ông đã cởi giày và áo, vui vẻ chạy về phía bên này.



Lên bờ là chuyện không thể rồi, Diệp Gia dứt khoác bịt mũi lại lặn xuống nước, nín thở, đợi bọn họ xuống nước hết rồi tìm cách bơi vào bờ và chuồn đi.



“Nghiêm!” Phó Tri Duyên hạ khẩu lệnh, các sinh viên tập hợp đội hình bên bờ hồ.



Anh nhìn đồng hồ, nghiêm nghị nói: “15 phút sau lên bờ tập hợp.”



Các sinh viên như ong vỡ tổ, lần lượt nhảy xuống nước.



“Á đù! Có người dưới nước!” Nam sinh cách gần Diệp Gia nhất bỗng nhiên hét lên.



“Ôi mẹ ơi, ma da!”



“Quân địch ư!



“Bắt lấy nó!”



Mợ nó, Diệp Gia thầm mắng, bạn học à, não của các bạn cũng phát huy quá ô dề rồi!



Diệp Gia cuống quýt bơi về phía bờ khác, thấy cô chạy trốn, mấy nam sinh nhanh chóng chặn trước mặt cô, muốn ngăn cô lại.




“Đừng làm vậy, tôi không phải quân địch!” Diệp Gia vội ngoi đầu lên mặt nước, hít một hơi sâu.



“Là một cô gái...”



“Cô gái...”



Cô gái!



“Đằng sau, quay!” Ở trên bờ, khẩu lệnh của Phó Tri Duyên lại được phát ra, các nam sinh vội vàng xoay người đằng sau, chìm nổi bơi trong nước.



“Cho các cậu 6 phút, bơi đến bờ đối diện tập hợp đội hình.”



Các sinh viên không chậm trễ, lập tức bơi về phía bờ hồ đối diện, hồ nước rất nhỏ, trong chốc lát đã đi qua giữa hồ.



Con cú mèo đậu trên cây đập mạnh dang đôi cánh bay đi.



Dưới hồ trên bờ yên tĩnh không một tiếng động.



Như thể một trận náo loạn vừa rồi chỉ là ảo ảnh.



Cô nổi trên mặt nước, bờ vai trần trụi, kinh hoảng thất thố nhìn anh từ xa.



Phó Tri Duyên đứng trên bờ, thân hình cao lớn, trăng thanh gió mát.



Thật lâu sau, anh không chắc chắn hỏi cô: “Em muốn...đi lên không?”



Diệp Gia đỏ mặt bơi vào bờ, anh chầm chậm xoay lưng lại, hai tay đặt sau lưng, bóng lưng cứng ngắc.



Hảo thầy giáo, thật là cương trực.



Bàn chân trần dẫm lên những chiếc lá khô, tiếng xào xạc xào xạc bên tai anh, vang vọng bốn phía, Phó Tri Duyên cứ ngỡ là cô đã mặc quần áo xong rồi nên hơi xoay người lại, nhưng thân thể cô vẫn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, khom người, động tác thật khó hiểu, cách một màn đêm dày đặc, anh cùng cô đối mắt.



Anh lại nhắm mắt lại, ho nhẹ một tiếng: “Xin hỏi, sao em còn chưa mặc quần áo vào?”



Diệp Gia muốn khóc quá đi!



Vừa nãy vui quá, bây giờ trời tối đen như mực, quần áo cũng không thấy đâu.



“Em làm mất quần áo rồi.” Giọng cô nhỏ như muỗi kêu.



“Vậy em...”



Thở dài một hơi, hình như cũng không còn lựa chọn nào khác, anh cởi cúc áo quân phục của mình ra.



Đôi mắt vẫn nhắm lại, gió thổi vi vu, lông mi dài khẽ run lên, ánh trăng lạnh lẽo rơi trên lưng anh, cơ bắp cường tráng căng ra.



Anh cảm giác cái áo trong tay bị cô túm lấy như móng vuốt của mèo sượt qua, cô mặc áo vào, mỗi cúc áo đều cài cẩn thận, cái áo rất dài, vừa vặn che lại bắp đùi.