Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh

Chương 71: Chương 38.2: Anh thích em đúng chứ




Nhưng chưa đợi ông chủ kịp phản ứng thì Phó Tri Duyên đã không cần nhắm chuẩn nữa mà bắn liên tiếp hơn chục phát đạn, “pằng pằng pằng”, không còn nghi ngờ gì nữa, mỗi phát đạn đều bắn trúng một quả bong bóng, và rồi trong nháy mắt, phần lớn quả bóng trên tấm màn đỏ đã bị bắn nổ.

Ông chủ hoàn toàn chết lặng. Anh chàng này chui từ đâu ra vậy?!

Đừng nói là nhắm chuẩn, cũng chưa chắc là đã bắn trúng, nhưng anh chàng này trực tiếp nhả đạn liên tục, không trượt phát nào!

Đây là tới phá game à?

Trong thời gian ngắn, tất cả bốn mươi viên đạn được bắn ra, không viên nào bắn trượt.

Chuyện vặt ấy mà.

Phó Tri Duyên vững vàng mà hạ cánh tay đang cầm súng xuống, im lặng một lúc, thì xung quanh đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai!

“A! Đẹp trai quá đi!”

“Mẹ ơi! Con đã được thấy Sở Vân Phi hàng thật rồi!”

(*Sở Vân Phi là một nhân vật tài giỏi trong phim “Lượng Kiếm”)

“Trời ơi, cậu nhìn thấy cái cách anh ấy cầm súng không? Quả thực là đẹp trai muốn mù mắt tớ luôn rồi!”

.........

Các cô gái xung quanh không kìm lòng được mà bắt đầu mê trai, Diệp Gia cũng là một trong số đó, cô che miệng lại, Phó Tri Duyên vừa rồi chẳng khác gì soái ca oai hùng bước ra từ phim truyền hình Dân Quốc, cô nhìn mà choáng váng cả người.

Ông chủ tự nhận mình xui xẻo, bất đắc dĩ mà lấy con gấu bông xuống, đưa nó cho Phó Tri Duyên: “Anh bạn trẻ thật là lợi hại!”

Phó Tri Duyên khẽ mỉm cười, đẹp đến mức làm ngất ngây mấy cô nàng mê trai, anh ôm con gấu bông đi về phía của Diệp Gia.

“Cho em!” Anh nói một cách khí phách.

Trái tim của Diệp Gia...muốn tan chảy luôn rồi.

Đám đông nữ sinh nhìn cô với ánh mắt hâm mộ và ghen tị.

Cô không chút chần chừ, liền kiễng chân lên, “chẹp” một cái, hôn lên khóe môi anh.

“Anh Tri Duyên thật là giỏi!” Cô ôm chặt con gấu bông.

Trên mặt Phó Tri Duyên lộ ra nụ cười tự hào, niềm tự hào đó cho dù lúc anh thi đậu học vị mơ ước cũng chưa từng có qua, hay lúc anh giải quyết được vụ án lớn cũng không cảm thấy kiêu hãnh nhiều, nhưng chỉ cần dùng bản lĩnh nhà nghề của mình thắng được một con gấu bông cho cô gái mình yêu, khiến anh thực sự cảm thấy rất tự hào.

Diệp Gia ôm gấu bông và rời khỏi khu vui chơi cùng Phó Tri Duyên một cách mãn nguyện.

Trên đường đi liên tục có nhiều cô gái ngoái đầu nhìn bọn họ, chưa nói tới vì khuôn mặt tuấn mỹ phồn hoa của Phó Tri Duyên đã đủ thu hút ánh mắt của người khác, mấu chốt người ta là hoa đã có chủ, cô bạn gái nhỏ đi theo còn đang mơ màng ôm con gấu bông màu hồng, 1m85 với 1m60 là chiều cao chênh lệch đáng yêu nhất...hoàn toàn khiến người khác phải ghen tị!

Trên đường, Diệp Gia kìm lòng không khỏi mà cuộn mình trong lòng anh, Phó Tri Duyên tự nhiên mà...nắm lấy bàn tay cô, cô phải gập cánh tay lại mới đủ để anh nắm lấy, giống như là đang dắt cô con gái nhỏ vậy.

Hai người đi đến bờ sông lấp lánh ánh nước, mặt trời lặn về phía tây, gió nhẹ ấm áp thổi loạn mái tóc của cô, Phó Tri Duyên không kìm được tình cảm mà vu.ốt ve khuôn mặt của cô, vén những sợi tóc bị thổi loạn ra sau tai cô.

Động tác thật làm người ta ngượng ngùng, mặt Diệp Gia đỏ lên rồi.

“Ở bên nhau lâu như vậy rồi mà em vẫn dễ đỏ mặt giống như lúc đầu gặp mặt.” Phó Tri Duyên dựa vào hàng rào bên bờ sông, thuận tay kéo cô vào trong lòng mình, ôm lấy cô từ đằng sau, l*иg ngực rắn chắc của anh áp vào lưng cô, tư thế rất chi là thân mật, cô có thể cảm nhận được nhịp tim của anh, sống động và tràn đầy sức sống như vậy. Hai má anh kề sát tai cô, hô hấp bị kìm chế những cũng rất ổn định, chọc cho trái tim cô hơi ngứa ngáy.

Dáng vẻ của đôi yêu nhau.

Quá thâm tình rồi!

Khuôn mặt Diệp Gia đỏ bừng bừng.

Được ở cùng một chỗ Phó Tri Duyên thì cô có thể đỏ mặt cả đời cũng được.

“Vậy còn anh Tri Duyên thì sao?” Diệp Gia quay mặt sang hỏi anh: “Anh Tri Duyên có bị đỏ mặt không?”

Anh đã trải qua quá trình đào tạo nghiêm ngặt về tố chất tâm lý, bình thường thì sẽ không có loại phản ứng sinh lý thiếu chuyên nghiệp đó, bởi vì khi nằm vùng làm nội gián thì cái đó chính là trí mạng.

“Đôi khi sẽ có.” Gió nhẹ thổi qua, anh nhẹ nói: “Ví dụ như bây giờ.”

Lời nói đó bị gió thổi bay đi, cô bị anh nâng cằm lên.

Những ánh đèn mờ ảo của thành thị dần dần sáng lên, bên bờ sông phản chiếu màn pháo hoa nhân gian.

Anh nâng cằm cô qua rồi hôn lên môi cô, Diệp Gia xoay người, bàn tay xoa l*иg ngực rắn chắc của anh, như lời anh nói, trái tim anh đang đập thình thịch.

Nụ hôn này triền miên rất lâu, mới bắt đầu hai người chỉ là hôn nhẹ, liếʍ láp môi đối phương một cách dịu dàng mà khắc chế, tựa hồ là không hề gấp gáp, bởi vì đôi bên đều nằm trong tay lẫn nhau rồi, trái lại không muốn nhanh như vậy đυ.ng đến thứ ngon miệng nhất, từng chút một, sâu hơn...Phó Tri Duyên dẫn đầu mà cạy mở đôi môi, hàm răng của cô ra, đầu l,ưỡi nó,ng bỏng nhanh chóng xâm nhập.

Thân thể của Diệp Gia khẽ run lên, bàn tay anh từ sau lưng cô di chuyển lên gáy cổ cô, dùng sức ấn vào, ép cô lại sát đón nhận anh, tiếp tục hôn sâu hơn, cô bị rút hết thần trí, nhắm mắt lại, cả người chầm chậm trôi lơ lửng trên đám mây, đang phiêu bạt trong thế giới chỉ có mỗi anh...

Đầu lưỡi của cô cố gắng cuộn lấy lưỡi anh, cả hai dính chặt lấy nhau thật lâu, thật lâu...thế giới như chìm vào yên lặng.

Dần dần...nụ hôn nhẹ lại, anh lần nữa ngậm lấy cánh môi cô, thâm tình mà hôn và mυ"ŧ mạnh môi nàng giống như là bảo bối quý báu nơi đầu tim mà anh hết mực yêu thương.

Cô từ từ mở mắt ra, và những gì cô nhìn thấy là đôi mi đẹp của anh đang run lên vì rung động.

Sự độn.g tình của Phó Tri Duyên lại khiến cô rung động không dứt.

Anh cũng mở mắt ra, cùng cô nhìn nhau một lúc, rồi lại nhắm mắt, tiếp tục mυ"ŧ môi cô...

Bàn tay Diệp Gia nắm chặt góc áo bên hông anh...

Nụ hôn này lâu như là thế giới đến ngày tận thế.

Thần trí Diệp Gia bị rời rạc, sắp ngất đến nơi rồi.

“Anh Tri Duyên.” Cô rúc trong lòng anh, chợt đa sầu đa cảm, thấp giọng nói: “Anh thích em đúng chứ?”

“Hửm?”

Ngón tay cô vẽ một vòng tròn trên ngực anh: “Haiz, em chỉ là...chỉ là.. hạnh phúc đến quá đột ngột, nên em cảm thấy có chút không chân thật.”

Đầu ngón tay thô ráp của Phó Tri Duyên vuố/t ve đôi môi hơi sưng đỏ của cô: “Đều như thế này rồi, còn không chân thật hửm?”

Diệp Gia im lặng không nói, yên tĩnh tựa vào lòng anh.

Anh buông cô ra, đặt tay lên vai cô, khom người xuống nhìn vào mắt cô, ánh mắt anh thành kính: “Diệp Gia, anh sẽ không dễ dàng thích ai, một khi đã thích thì sẽ là chuyện cả đời, vậy nên, trước khi em buông tay thì anh sẽ luôn nắm chặt tay em, em biết chưa?”

Cô nép vào ngực anh, gật đầu.

Anh Phó Tri Duyên của cô...thật tốt.

Cứ như vậy được nắm tay anh vững vàng, cùng anh tương tri tương ái, đầu bạc răng long, khỏi hỏi kiếp sau.

Thật tốt.