Đêm mưa rơi ào ạt, Tần Cận nằm dưới cơn mưa, khuôn mặt vốn đã xấu xí mà giờ lúc này còn nhuốm đầy máu, nhìn càng thêm hung tợn, hắn khó khăn mà lật mình lại, nằm ngửa dưới cơn mưa lớn, để mưa gột rửa hết máu trên người.
Cơn mưa có thể che đậy tất cả những chân tướng tàn khốc, giống như đêm hôm đó, Phó Tri Duyên đã oanh liệt hy sinh, chỉ có Tần Cận là tham sống sợ chết.
Tần Cận cố gắng bò dậy, nhưng xương cốt toàn thân giống như bị xe cán chia năm xẻ bảy, đau dữ dội, hắn cố gượng mấy lần, cuối cùng vẫn thất bại.
Hắn không trách Lục Cảnh, nếu đổi lại là bất kỳ người nào dám thèm thuồng bà xã hắn thì hắn cũng sẽ xuống tay ác liệt không thương tiếc như vậy, đánh cho đến đứt hơi mới thôi.
Tần Cận lại thử động đậy cơ thể, không được, không thể cứ như này, chảy cạn máu là người cũng toang rồi, hắn không thể chết được, hắn vẫn còn việc chưa làm xong, hắn còn chưa yêu thương đủ vợ của mình.
Gào lên một tiếng đau đớn, Tần Cận miễn cưỡng chống người ngồi dậy, ngước mắt lên, nhìn thấy dưới ánh đèn đường cách đó không xa, có một người phụ nữ đứng một mình ở đó, mưa nặng hạt làm nhòe mắt hắn, cơ mà chỉ cần liếc mắt một cái thôi hắn liền có thể nhận ra hình dáng của cô, cô giống như một ngọn đèn cô độc dẫn lối cho biển cả trong đêm tối.
Diệp Gia cầm dù bước đến gần hắn, vẻ mặt không cảm xúc nhìn hắn từ trên xuống.
Hai tay Tần Cận chống đỡ thân mình sau lưng, nửa ngồi dậy, cúi đầu khẽ cười một tiếng, hạt mưa giọt theo những sợi tóc của hắn tí tách rơi xuống, sau đó hòa quyện cùng với máu, chảy xuôi theo cơn mưa xối xả.
“Sao cô lại đến đây?” Giọng hắn có chút khàn khàn, không tự chủ được mà ho khan một tiếng.
“Bánh Bao vẫn cứ khóc quấy, vừa khóc vừa gọi ba, tôi nghĩ...”
Cô ma xui quỷ khiến mà nghĩ rằng, có lẽ...quả nhiên...
Cô chỉ là đi ra ngoài dạo một vòng, lang thang không có mục đích, thậm chí còn không biết đi đâu, sau đó đã đi đến đây.
“Bánh Bao nhà chúng tôi không thông minh lắm, nhưng mà tôi luôn cảm thấy rằng, con gái và cha vẫn có một chút gì đó thần giao cách cảm, nếu không sao nó có thể gọi người lạ là ba chứ?” Diệp Gia ngồi xổm xuống, tự nhỏ giọng nói thì thầm, tựa như không phải nói cho hắn nghe, mà là nói cho mình nghe.
“Cô điên rồi à.” Tần Cận cười lạnh một tiếng, cúi đầu không nhìn cô, rất không khách khí mà nói: “Ông đây ngay cả vợ còn chưa cưới, lấy đâu ra con gái?”
Đúng vậy a, nhất định là cô bị điên rồi!
“Tôi đưa anh đến bệnh viện.” Diệp Gia đi tới đỡ hắn, lại bị hắn vung tay ngăn cản, lạnh lùng nói: “Cô đi đi, ông đây không cần cô quan tâm.”
Quan tâm hắn làm gì? Tên khốn lưu manh cà chớn này, cô chỉ ước gì hắn chết đi mới tốt!
Mà hiện tại cô đang làm cái gì đây?
“Vậy để tôi gọi 120.” Diệp Gia vừa định lấy điện thoại ra, liền bị Tần Cận túm lấy góc áo: “Không cho gọi!”
Không cho gọi?
Anh dựa vào cái gì mà không cho.
“Cho dù là trên đường gặp con chó bị xe thì tôi cũng sẽ cứu nó, anh không cần cảm thấy gánh nặng hay gì cả.” Diệp Gia bình tĩnh nói: “Tôi hôm đó anh đã giúp tôi nên hôm nay chúng ta thanh toán xong xuôi.”
“Đệch” Tần Cận phát ra một tiếng chửi thề, cắt ngang lời của Diệp Gia: “Ông đây không đi bệnh viện, cô dìu tôi về nhà là được.”
Diệp Gia nghĩ nghĩ, rốt cuộc cũng đặt điện thoại lại vào túi xách, đỡ hắn đứng dậy, thân hình hắn cao lớn, cánh tay khoác lên vai Diệp Gia, khiến cô phải cong người xuống.
Thật là nặng quá đi...
Cái dù cũng bị vứt đi rồi, hai người dìu nhau đi dưới cơn mưa to tầm tã.
Đột nhiên cô thì thầm lẩm bẩm: “Bất kể tương lai tốt hay xấu, nghèo hay giàu, khỏe mạnh hay bệnh tật, em đều sẽ yêu anh, tôn trọng anh, trân quý anh, vĩnh viễn chung thủy với anh. Cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta.”
Trái tim hắn bỗng nhói đau.
“Gặp quỷ” hắn lầm bầm: “Nửa đêm rồi đừng nói mấy lời chết chóc được không?”
Cô nói: “Đây là lời thề kết hôn của tôi và anh ấy.”
Tiếng mưa phảng phất như tiếng hạt trân châu bị đứt rơi xuống, gõ sát bên tai cô, đầu tóc ướt đẫm, nước mưa làm nhòe đi mắt cô, không ngừng lăn dài trên má.
Chỉ là cảm xúc trong lòng chợt phát ra, cô cứ ngỡ rằng mình sẽ cùng anh đồng cam cộng khổ đi hết suốt đời.
“Lúc kết hôn ai mà chẳng từng thề non hẹn biển.” Tần Cận nặng nề nói: “ Chỉ là cái hình thức mà thôi, cuộc sống chính là cơm áo gạo tiền, không hề lãng mạn như vậy đâu.”
Diệp Gia thực sự muốn vứt hắn ở dưới cơn mưa này, tự sinh tự diệt.
“Anh biết không? Nếu như có một ngày, tôi thực sự nhìn thấy thi thể của anh ấy.” Diệp Gia cắn môi dưới, để nước mưa chảy xuống theo khóe môi: “Thì tôi sẽ lập tức đi tìm anh ấy! Không chậm trễ dù chỉ một giây!”
Đột nhiên...cơ thể hắn cứng đờ dừng lại.
Chỉ là một giây thôi, rồi hắn lại tiếp tục sánh bước cùng cô trong đêm mưa.
“Mẹ nó.” Hắn mắng một tiếng: “Người nào phải cô thì thật là xui xẻo.”
“Bạn của cô xui xẻo, người thích cô xui xẻo, con trai con gái cô càng xui xẻo hơn!” Giọng nói của hắn không mang theo một chút cảm xúc nào, vẻ mặt không có sức sống.
“Tôi quan tâm làm gì!” Cô giống như bất chợt bộc phát, nước mưa nhấn chìm nước mắt của cô, giọng nói run rẩy, thân hình càng run lên không tự chủ được: “Không có anh ấy thì cái thế giới này liên quan gì đến tôi!”
“Anh ấy đã mang đi tất của tình yêu của tôi, tại sao anh ấy không mang theo luôn cả tôi!”
“Anh ấy có gia đình quốc gia thiên hạ, nhưng mà tôi chỉ có mỗi anh ấy!”
..........
“Tôi tin chắc rằng anh ấy vẫn chưa chết, tôi không trách anh ấy lựa chọn đất nước, vứt bỏ tôi, tôi tha thứ cho sự biến mất bặt vô âm tín một năm nay của anh ấy, anh ấy là chồng, là ông xã, là bảo bối của tôi.” Giọng của cô rất thấp, rất trầm, kèm theo tiếng tí tách mưa rơi, phảng phất như thể đang nói với chính mình: “Tôi yêu anh ấy, giống như lúc đầu.”
Tần Cận dừng bước chân lại, mỗi lần hít thở trái tim đều co thắt run rẩy...
Hối hận rồi.
Lần này...thực sự con mẹ nó hối hận rồi.
Hắn ngăn bả vai cô lại, nặng nề mà kéo cô vào l*иg ngực mình.
Vòng tay ôm chặt lấy cô, như thể muốn dùng hết sức lực hòa cô vào trong cơ thể mình, yêu thương cô nhiều hơn.
“Nè, đồ hâm.” Hắn nói: “Ý trung nhân của em, anh ta là một anh hùng cái thế.”
Cơ thể cô vẫn đang run rẩy, trong mũi nồng nặc mùi máu.
“Anh hùng sẽ không dễ dàng chết như vậy, anh ta nhất định sẽ sống sót đến cuối cùng.”
-
Diệp Gia đưa hắn về nhà mình, Phó Thời nghe thấy tiếng động, đi ra khỏi phòng, liền nhìn thấy hai con gà luộc ướt sũng đi vào nhà, một trong hai con có một con còn bị cắt cổ chảy máu.
“Diệp Tử!” Cậu bé kinh hãi hô lên.
Diệp Gia vội vàng dùng tay ra hiệu “suỵt”: “Đừng đánh thức Bánh Bao.”
Phó Thời lập tức im miệng.
“Vào phòng tắm mở nước nóng giúp mẹ.” Diệp Gia bảo Phó Thời, Phó Thời phân vân, sau khi nhìn thấy Tần Cận đang nằm trên ghế sô pha trước mặt, không chút do dự, nhanh như chớp chạy vào phòng tắm mở nước nóng.