Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh

Chương 101: Chương 53.2: Sống chung




“Không nỡ thì mang đi cùng đi.” Cục Dương búng tàn thuốc vào gạt tàn, nói dứt khoác: “ Kết hôn trước, rồi viết đơn trình lên trên xin đưa người nhà đi theo, còn có thể giải quyết công việc.”



Nhưng Phó Tri Duyên lại lắc đầu, nhàn nhạt nhìn dòng người qua lại trên đường, lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể đưa cô ấy đến nơi như Nam Thành được.”



Nam Thành không an bình như Lộc Châu, anh qua bên đó, rồi công việc anh làm còn nguy hiểm gấp ngàn lần hơn bây giờ, anh nào dám mạo hiểm đem cô theo bên mình, chưa kể cô còn có sự nghiệp và ước mơ của riêng mình.



“Phiền toái đó.” Cục Dương bất lực mà thở dài: “Nếu như cậu không muốn đi, thì bây giờ vẫn có thể...”



“Không phải.” Phó Tri Duyên lắc đầu: “Nhất định phải đi.”



Cục Dương nhìn anh một cái thật sâu, cuối cùng đành im lặng vỗ vỗ vai anh, khởi động xe chạy đi.



Có một số việc nhất định phải có người đến làm.



Bảo vệ hòa bình là nhiệm vụ và vinh dự của bọn họ.



-



Xe dừng lại dưới lầu, xa xa xuyên qua cửa kính xe, cô gái nhỏ xách theo vali, đứng bên bồn hoa mà cười như được mùa.



Không ngừng vẫy vẫy tay với anh.



Băng tuyết trên gương mặt Phó Tri Duyên tan ra ngay lập tức.



“Là cô ấy đó hả?” Cục Dương từ xa xa mà nhìn Diệp Gia một cái.



“Đúng vậy.” Đuôi mắt của Phó Tri Duyên cong lên ý cười.



“Không ngờ đại đội trưởng đội hình sự nghiêm túc của chúng ta lại có khẩu vị non tươi như thế.”



“Không giống ai kia, ông đây vẫn còn trẻ lắm.”



“Thằng nhóc thối.”



Phó Tri Duyên bước xuống xe, cục Dương không tiện quấy rầy nên lái xe rời đi, nụ cười trên khuôn mặt Diệp Gia mang chút bất an, cô nhút nhát sợ sệt liếc nhìn anh một cái, đem vali dịch ra phía sau một chút, như thể sợ bị anh nhìn thấy.



Ánh mắt anh rơi vào cái vali bự phía sau cô, to bự chảng như thế kia thì giấu đi chỗ nào.



“Gấp không chờ nổi muốn dọn qua sống chung với anh rồi?”



Một câu nói chọc thủng tâm tư của cô.





Hai chữ ‘sống chung’ này, giọng điệu anh vô cùng ngả ngớn, cười như không cười, cô có chút không nắm bắt được suy nghĩ của anh.



“Tay của anh không tiện mà.” Diệp Gia chỉ vào cánh tay của anh: “Nên em đến đây nấu cơm cho anh, đợi tay anh khỏi rồi thì em lập tức dọn đi.” Diệp Gia ngước đầu nhìn anh một cái, giọng điệu mang theo mấy phần làm nũng cầu xin: “Được không anh, anh Tri Duyên?”



Một tiếng ‘anh Tri Duyên’, gọi đến mức làm tim anh tan chảy luôn rồi.



Cơ mà, anh vẫn bày ra vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn, không để ý đến vẻ làm nũng đáng yêu của cô, thuận tay nhấc cái vali lớn đi lên lầu.



Không nói tiếng nào, anh có ý gì nhỉ?



Diệp Gia ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn anh.



Đi được mấy bước, Phó Tri Duyên nghiêng đầu sang liếc nhìn cô một cái: “Còn ngơ ra đó làm gì? Đến mở cửa giúp anh.”




Trên gương mặt Diệp Gia bỗng nở rộ đóa hoa, xách theo vali nhỏ, tung tăng đi lên cùng anh.



“Chìa khóa ở trong túi quần.”



Diệp Gia lấy chìa khóa từ trong túi quần anh ra, thuận tay dùng sức cọ cọ đùi anh.



“.......”



Móng giò heo.



-



Diệp Gia sắp xếp những đồ dùng hàng ngày của mình vào ngôi nhà ngăn nắp và nghiêm ngặt của anh, bận đến khí thế ngất trời.



Tay phải của Phó Tri Duyên treo trước ngực, đứng một bên nhìn dáng vẻ chạy đông chạy tây của cô, anh có chút không hiểu, cô nhóc này sao lại có thể có nhiều đồ đến như vậy?



Ở trong phòng tắm, ban đầu chỉ có một chiếc kệ đơn sơ, mà giờ đây nó đầy ắp những món đồ nhiều màu sắc khác nhau, bàn chải đánh răng đầu thỏ, cốc hoạt hình, sữa rửa mặt, kem dưỡng mắt, kem dưỡng da mặt, lotion, nước, tinh chất, mặt nạ...



Kệ tủ trống rỗng cũng được nhét mấy gói băng vệ sinh.



Còn ở trong phòng bếp cũng chất đầy đồ của cô, đủ loại chai lọ nước sốt tẩm ướp chiếm chật tủ bếp.



Phòng ngủ mà anh sắp xếp cho cô có một phòng quần áo riêng biệt, quần áo bốn mùa xuân hạ thu đông, màu sắc sặc sỡ được treo kín tủ, Phó Tri Duyên bước ra khỏi phòng quần áo, đỡ trán, nhìn Diệp Gia đang ngồi xếp bằng trên giường nghiêm túc phân loại nội y: “Em thật sự không có...dọn toàn bộ đồ ở nhà qua đây đó chứ?”



Diệp Gia lắc đầu vô tội, cuối cùng dưới ánh mắt nhìn chăm chú của anh, cô mới chậm rãi gật đầu, bộ dạng đáng thương thành thật giải thích: “Nhà thuê đến hạn, em tạm thời không tìm được phòng thuê thích hợp, không còn nơi nào để đi cả.”




“Diệp Gia.” Phó Tri Duyên bưng một chiếc ghế tới và ngồi trước mặt cô.



Nghe thấy giọng nói nghiêm túc của anh gọi tên cô, Diệp Gia lập tức ý thức được anh đang muốn nói chuyện với cô.



Diệp Gia nhanh chóng khoác lên mình dáng vẻ của một học sinh hết sức chuyên chú, nghiêm túc mà nhìn anh.



“Em có biết, đến nhà anh sống thì có nghĩa là gì không?”



Diệp Gia gật đầu lia lịa, phút chốc lại do dự mà lắc đầu: “Bọn mình...không phải là người yêu của nhau sao?”



Cô hỏi ngược lại xong, thấy Phó Tri Duyên không trả lời, cô lại không chắc chắn mà rụt rè nhìn anh, mở miệng hỏi: “Phải không anh?”



Cuối cùng, Phó Tri Duyên gật đầu, khẳng định lại lời nói của cô: “Phải.”



Nghe được câu trả lời của anh, đôi mắt Diệp Gia đong đầy ánh sáng, hân hoan vui mừng.



Thôi vậy, Phó Tri Duyên bất lực mà nhìn cô một cái, vẫn là thu hồi những lời muốn nói trước đó.



Không danh chính ngôn thuận, mấy lời này nói ra thì kiểu gì cô cũng sẽ cảm thấy anh cứng nhắc nhỉ, giới trẻ bây giờ yêu đương rồi sống chung là chuyện rất bình thường, dù sao trong tương lai, chỉ cần cô nguyện ý thì anh chắc chắn sẽ cưới cô, chắc chắn sẽ.



Chỉ là bây giờ...



-



Diệp Gia đang bận rộn ở trong bếp, Phó Tri Duyên thì ở bên ngoài sầu muộn trăm bề.



Phải mở lời như thế nào đây, phải nói làm sao để cô không quá buồn bã.




Nhìn dáng vẻ hớn hở như chim sơn ca của cô, anh rất là rối rắm.



Hôm nay Diệp Gia làm một bàn tiệc đậu phụ rất ngoạn mục cho Phó Tri Duyên.



Các dạng món đậu hũ nổi tiếng được bày ra trước mặt của Phó Tri Duyên, kê bào đậu phụ, canh đậu phụ huyết vịt, đậu phụ xào xúc xích, đậu hũ chiên giòn...



“Bác sĩ đã dặn dò rồi, tốt nhất là ăn những món thanh đạm ít thịt, anh Tri Duyên, anh ăn thử những món đậu phụ này xem có hợp khẩu vị không?” Diệp Gia đưa đũa cho Phó Tri Duyên, lập tức ý thức được tay phải anh đang bị thương, không thể cầm đũa, nên cô liền ngồi xuống trước mặt anh, gắp một miếng đậu hũ giòn vàng, đặt lên miệng mình thổi thổi, rồi chu đáo mà đút cho anh.



Phó Tri Duyên nhìn cô, có hơi ngượng ngùng: “Nước miếng văng tùm lum rồi.”



Diệp Gia đỏ cả mặt, định thu về lại, liền bị Phó Tri Duyên ngoặm một phát, miếng đậu hũ vào miệng có vị mặn, có chút thơm ngọt dầu mỡ, không cứng không mềm, một hương vị khác biệt.




“Ngon lắm.”



“Dĩ nhiên roài.” Diệp Gia cũng không khiêm tốn, cả khuôn mặt cười ra hoa, nóng lòng muốn gắp món khác đút cho Phó Tri Duyên, anh vừa nhai nuốt cẩn thận, vừa không chớp mắt cứ nhìn chăm chăm cô.



“Có phải anh đang nghĩ, lấy vợ thì nên lấy người như em?” Diệp Gia hỏi đùa.



Ma xui quỷ khiến thế nào mà Phó Tri Duyên lại gật đầu.



Thành thật quá mức khiến Diệp Gia có chút đỏ mặt: “Thật ạ?”



“Ừm.” Anh không nói đùa.



-



Buổi tối, Diệp Gia mặc một bộ nội y sεメy, tiếp tục nằm trên giường của Phó Tri Duyên ăn vạ, ôm chăn không chịu đi: “Ăn đậu hủ của em rồi thì chính là người của em!”



(“ăn đậu hủ” trong tiếng trung còn có nghĩa là sàm sỡ, chòng ghẹo người con gái ý, thế nên ẻm chơi chữ rồi ăn vạ chàng)



Phó Tri Duyên kéo cái chăn trong tay cô, rất bất lực mà nói: “Vậy thì anh ngủ ở phòng ngủ cho khách.”



Anh vừa xoay người đi, liền bị cô kéo góc áo lại.



“Anh Tri Duyên, anh không muốn chạm vào em thế cơ à?” Bộ dạng ủy khuất.



Thân hình Phó Tri Duyên hơi dừng lại, quay đầu, quơ quơ cánh tay của mình: “Thực sự là không tiện.”



“Không sao đâu anh!” Thấy có sự chuyển biến tốt, Diệp Gia lập tức đáp: “Anh nằm yên, em...em động...”



Ôi trời! Rốt cuộc là cô đang nói cái gì vậy!



Vành tai đỏ đến sắp chảy máu rồi.



Rốt cuộc Phó Tri Duyên cũng xoay người, ngồi xuống mép giường, mép giường lún xuống một mảng, Diệp Gia gập hai chân, nửa ngồi trên giường mà nhìn anh, trong lòng tràn đầy chờ mong cùng có chút ngượng ngùng.



Cái dáng vẻ nhỏ nhắn dễ thương này khiến anh thật ngứa ngáy.



“Diệp Gia, có chuyện này hẳn là anh nên nói sớm với em.” Giọng điệu của Phó Tri Duyên trở nên nghiêm túc.



“Chuyện anh muốn nói chính là tháng chín này anh phải chuyển đến Nam Thành có phải không?”