Thất Dạ Sủng Cơ

Chương 93




Nhược Khả Phi nhìn Ảm Đạm, thản nhiên nói: "Khi nào?"

"Đừng vội a, nếu ta đáp ứng, nhất định sẽ đưa ngươi đi." Ảm Đạm cười ha hả, ánh mắt lạnh lùng nhìn người của trong lòng Nhược Khả Phi, xoay người rời đi. Đưa lưng về phía Nhược Khả Phi, trong đôi mắt của hắn càng phát ra âm hàn.

Yêu? Loại buồn cười này thật sự tồn tại sao? Nếu không phải, Hách Tam Nguyên làm sao có thể chết môt cách đơn giản như vậy, hạnh phúc thỏa mãn như vậy, cam tâm tình nguyện như vậy. Thật sự là ngu xuẩn, thật sự là buồn cười!!!

Nhị Đương gia phức tạp nhìn trong phòng một chút, trong phòng thoang thoảng mùi máu tươi làm cho người ta rất không thoải mái. Kế tiếp bọn họ nên giải quyết tốt hậu quả. Nữ nhân này thật sự làm được. Nhị Đương gia xoay người rời đi, chuẩn bị giải quyết tốt hậu quả.

Hai người vừa rời đi, bóng dáng của Vô Hồn đã hiện ở cửa.

"Đi thôi." Vô Hồn phức tạp nhẹ nhàng bước đến gần Nhược Khả Phi, biểu tình nàng như vậy thật sự thực làm cho người khác đau lòng.

Nhược Khả Phi cúi đầu nhìn nhìn Hách Tam Nguyên dần dần đã không có độ ấm, phát ra tiếng thở dài nhẹ, chậm rãi buông lỏng tay ra. Lợi dụng lòng người mềm mại nhất, để giết người, mình trước kia cũng đã từng làm. Trước kia làm xong chuyện như vậy chỉ biết khinh thường những người đó yếu đuối cùng ngu xuẩn. Hiện tại, tiếp tục làm chuyện như vậy, vì sao trong lòng của mình ẩn ẩn có chút đau đớn, đau là cái gì đây? Chắn ở trước mặt mình và Cô Vân, mình tuyệt đối sẽ không nương tay, bất kể là ai.

Vô Hồn nhìn Nhược Khả Phi thất thần, khẽ nhăn lông lại mày. Nàng đang suy nghĩ gì? Tại sao lại có ánh mắt như thế.

"Đi thôi." Nhược Khả Phi đứng lên, chậm rãi xoay người đi về hướng cửa, không quay đầu liếc mắt nhìn thân thể dần dần giá lạnh trên mặt đất.

Vô Hồn nhìn áo trắng đã thấm máu của Nhược Khả Phi trong mắt buồn bã yên lặng đi theo phía sau Nhược Khả Phi. Hai người lẳng lặng quay về.

Trở lại phòng, Nhược Khả Phi tắm rửa sau thay đổi quần áo sạch sẽ, ngồi ở bên cửa sổ, mặc cho nha hoàn giúp nàng nhẹ nhàng lau tóc.

Đột nhiên, động tác nha hoàn ở phía sau ngừng lại, tiếp theo là tiếng bước chân nhẹ nhàng dần dần đi xa. Một đôi bàn tay to cầm khăn mặt lên, giúp Nhược Khả Phi lau khô tóc.

"Này, coi như là phần thuởng của ngươi sao?" Nhược Khả Phi vẫn không quay đầu lại, cười khẽ một tiếng. Cười cũng là miệt thị.

"Xem như thế đi." Ảm Đạm dường như không phải thực am hiểu làm chuyện như vậy, không để ý kéo một dúm tóc của Nhược Khả Phi qua, làm cho Nhược Khả Phi có chút bị đau, nhíu mày. Thật sự là không hiểu nổi người nam nhân này, có đôi khi hưng phấn giống như một ác ma, có đôi khi hưng phấn lên lại giống như một đại ca tấm lòng rất tốt.

"Hoàng thượng muốn phái người xuất chinh đến Xích Quốc, nhưng lương thảo lần này sung túc vô cùng, hơn nữa thái tử bị tù, điều ước đã kí kết trước kia xem như hủy bỏ." Ảm Đạm chậm rãi nói.

Nhược Khả Phi không đáp, chỉ lẳng lặng suy nghĩ những điều mà Ảm Đạm nói. Hắn xuất chinh đến Xích Quốc, vì sao? Tuy rằng nội loạn lần này không hao tổn binh lực quá lớn, nhưng tại sao lại phải tấn công quốc gia khác?

"Ta nghĩ không thông mục đích hắn làm như vậy." Ảm Đạm sửa sang lại mái tóc dài của Nhược Khả Phi, "Ngươi biết không?"

Nhược Khả Phi nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo mình cũng không biết.

Nhưng, rất nhanh, hai người đã biết nguyên nhân.

Chiến sự rất nhanh liền truyền đến, ngay cả Liên Xích Quốc mặc dù là dân tộc dũng mãnh thiện chiến, nhưng dưới sức mạnh của vũ khí kinh khủng của Hiên Viên Cô Vân, trở nên nhỏ bé cùng vô lực.

Mỗi khi đánh hạ một tòa thành trì, đều lấy tên của Nhược Khả Phi đặt.

Phi Tương thành, Khả thành, Nhược Thành......

Chiến hỏa bay tán loạn, chính xác mà nói không gọi chiến tranh, mà gọi là xâm lược, giết chóc. Tiếng kêu than dậy khắp trời đất, ngay cả biết bao nhiêu người ở Liên Xích Quốc đang nguyền rủa Hiên Viên Cô Vân, lại có bao nhiêu người đang nguyền rủa người đã chế tạo ra những loại vũ khí kia. Nhưng, tất cả những thứ này cũng không thể ngăn cản những bước chân xâm lược đang tiến đến gần. Ngắn ngủn bảy ngày, đã chiếm đóng năm thành trì của Liên Xích Quốc, ngày điêu tàn của một đế quốc, đã không còn xa nữa.

Trong hoàng cung.

"Hoàng thượng, Đức Phi nương nương cầu kiến." Tiểu thái giám hắng giọng bẩm báo.

"Không gặp." Hiên Viên Cô Vân cúi đầu nhìn bản vẽ trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve, những thứ này là do Phi nhi tự tay vẽ nên.

"Hoàng thượng, nên, nên thay đổi thẻ bài." Tiểu thái giám nơm nớp lo sợ đưa khay trong tay đẩy tới. Tân hoàng đăng cơ không lâu, Thừa tướng cùng các vị vị đại thần liền hết lòng giúp hoàng thượng nạp phi, lập hậu. Hoàng thượng không đồng ý, cuối cùng dưới sự can thiệp ngang ngược của Thái Hậu, tuy rằng không lập Hoàng Hậu, nhưng phi tần nạp cũng không ít.

Hiên Viên Cô Vân tùy ý rút ra một thẻ bài, thản nhiên nhìn tiểu thái giám nói: "Đi thôi, đem đồ vật chuẩn bị tốt cho trẫm."

"Vâng" Trong lòng tiểu thái giám thở dài, không biết đêm nay lại là vị phi tử nào lại gặp xui xẻo. Lúc trước, lần đầu tiên được hoàng thượng chọn trúng lênh bài, các phi tử đều dị thường cao hứng, cho là mình chiếm được sủng ái. Nhưng hoàng thượng lại ra lệnh cho mình chuẩn bị những thứ kia. Đêm đó, tẩm cung của hoàng thượng truyền đến tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế. Hoàng thượng chưa bao giờ đến hậu cung của phi tử nào qua đêm, đều là các phi tử đến hầu hạ tại tẩm cung của hoàng thượng, xong việc lại trở về, cũng không thể qua đêm nơi đó của hoàng thượng. Nhưng đêm đó, vị phi tử kia kêu thê thảm làm cho lòng người kinh hoàng, vốn tưởng rằng hoàng thượng đã biết thương hương tiếc ngọc, kèm theo thanh âm từng trận roi quất xuống, cuối cùng phi tử được mang ra, cả người đều là vết roi vết máu, mọi người mới minh bạch là chuyện gì đã xảy ra.

Hoàng thượng chỉ ngược đãi các nàng, chứ không hề làm những chuyện để có con nối dòng! Một lần so với một lần, càng lúc càng âm độc hơn, một lần so với một lần, càng lúc càng đa dạng lợi hại hơn.

Không biết phi tử nào sẽ được hoàng thượng chọn sủng hạnh. Tất cả các phi tử đều sợ hãi khi hoàng thượng rút lệnh bài chọn trúng các nàng.

Mà hôm nay, Đức Phi đến để van cầu gặp hiển nhiên là một người không biết rõ tình hình.

"Vì sao không cho Bổn cung gặp hoàng thượng? Bổn cung muốn gặp hoàng thượng." Ngoài cửa truyền đến thanh âm la hét ầm ĩ.

Hiên Viên Cô Vân híp nửa ánh mắt, đối với tiểu thái giám còn chưa rời đi thản nhiên nói: "Hôm nay chọn trùng lệnh bài của ai?"

"Bẩm hoàng thượng, là Cầm phi." Tiểu thái giám cúi đầu cung kính trả lời.

"Vậy đổi thành Đức Phi đi." Hiên Viên Cô Vân tùy ý nói, "Đi thôi."

"Dạ, hoàng thượng." Tiểu thái giám ở trong lòng thở dài tiếc nuối giùm Đức Phi.

Đợi tiểu thái giám ra cửa, thanh âm la hét ầm ĩ ngoài cửa biến mất. Nghĩ cũng biết là tiểu thái giám đem tin tức này nói cho Đức Phi, Đức Phi cao hứng phấn chấn trở về chuẩn bị. Nữ nhân ngu xuẩn và ghê tởm. Hiên Viên Cô Vân cúi đầu, cầm thư lên.

Vệ Lượng, lúc trước là tiểu tướng tràn đầy nhiệt huyết, giờ phút này hóa thân thành Tu La, dường như đang hưởng thụ khoái cảm vui sướng cùng giết choc do chiến tranh mang đến. Không ngừng đi tới, dường như không biết mệt mỏi.

"Bẩm báo hoàng thượng, Vương đại nhân cầu kiến." Thái giám nơm nớp lo sợ bẩm báo, đối với cái này vị đế vương trẻ tuổi hỉ nộ vô thường, tận sâu trong tâm linh của hắn sợ hãi, vô cùng sợ hãi.

"Tuyên." Hiên Viên Cô Vân tùy ý, đem thứ trong tay bỏ xuống,, dựa vào ghế.

"Vi thần khấu kiến hoàng thượng." Vương Triệt sau khi đi vào cung kính hành lễ.

"Miễn lễ." Hiên Viên Cô Vân đưa mắt nhìn người trước mắt, thản nhiên hỏi: "Có chuyện gì?"

Vương Triệt không đứng dậy, quỳ trên mặt đất như trước không chịu đứng lên: "Thần cả gan khẩn cầu hoàng thượng, đem Vệ tướng quân triệu hồi."

"Sao?" Hiên Viên Cô Vân nhíu mày, "Sao Vương đại nhân lại nói ra lời ấy?"

"Tiền phương liên tục báo cáo thắng lợi, nhưng giết chóc quá nặng, thần lo sợ......" Vương Triệt cau mày, đau lòng nói. Liên Xích Quốc sớm muộn gì cũng sẽ bị diệt vong, chỉ là cứ tiếp tục như vậy, dân chúng tử thương vô số, chờ đến khi trở thành thuộc địa của bổn quốc, đã trở thành một đát nước hoang tàn.

"Trẫm hiểu được ý của khanh." Hiên Viên Cô Vân nhàn nhạt nói, ngẩng đầu lên, "Bất quá, trẫm cần dân chúng Liên Xích Quốc để làm cái gì?"

" Được dân tâm là được thiên hạ a. Hoàng thượng." Vương Triệt có chút nóng nảy, nếu hoàng thượng hiểu được, vì sao còn muốn nói ra lời như vậy.

"Dân tâm? Thiên hạ?" Hiên Viên Cô Vân bỗng nhiên cúi đầu, giống như nghe được câu chuyền hài hước buồn cười nhất, châm chọc nhìn Vương triệt, "Trẫm cần thứ này sao? Trẫm muốn những thứ đó có ích gì?"

Đồng tử của Vương triệt phóng đại, gắt gao mở to tròng mắt, dường như không tin những gì mình nghe được. Hoàng thượng vừa mới nói cái gì? Không cần dân tâm không cần thiên hạ? Vậy tại sao lại trèo lên vị trí này? Vì sao lại ngồi ở chỗ này mệnh lệnh Vệ tướng quân bốn phía chinh chiến thảo phạt? Vì sao? Vì sao?

"Trẫm có chút mệt mỏi, khanh lui ra đi." Hiên Viên Cô Vân không nhìn người đang cứng nhắc quỳ trên mặt đất, đứng dậy đi tới cửa.

"Hoàng thượng!!!" Thanh âm của Vương Triệt có chút tuyệt vọng mang theo âm điệu run run, "Hoàng thượng thỉnh cân nhắc a."

Nhưng Hiên Viên Cô Vân không dừng bước lại, cũng không liếc mắt nhìn người quỳ trên mặt đát mọt lần nào, lập tức bước qua hắn đi ra cửa.

Vương Triệt suy sút quỳ mọp trên mặt đất, đã không thể thốt thành lời.

Hiên Viên Cô Vân lẳng lặng tiêu sái trong hoàng cung, bên cạnh không có ai. Nhưng là từ một nơi bí mật gần đó, đã có rất nhiều người đang âm thầm bảo vệ. Hiên Viên Cô Vân ngựa quen đường cũ ở trong cung đi tới, theo thói quen tiêu sái đến một cung điện âm u lạnh lẽo. Cung nữ canh cửa thấy được hắn, vội vã hành lễ, Hiên Viên Cô Vân lại nhẹ nhàng vẫy tay, ý bảo hai người rời đi.

Chậm rãi đẩy cửa ra, trong phòng phát ra thanh âm nhẹ nhàng, dường như là thanh âm lưỡi dao cùng đầu gỗ va chạm nhau. Một nam tử tuấn mỹ ngồi ở bên cửa sổ, cầm trong tay một cây tiểu đao đang khắc gì đó trên một khúc gỗ.

"Thất ca......" Thanh âm của Hiên Viên Cô Vân rất nhẹ.

"Ngươi đã đến rồi." Nhưng ánh mắt của Hiên Viên Cô Phong không rời khỏi đôi tay, vẫn chuyên chú khắc như cũ.

"Ta, lại nhớ nàng." Hiên Viên Cô Vân dời qua một cái ghế, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, nhìn Hiên Viên Cô Phong điêu khắc.

"Thật sao? Ta cũng vậy, có chút nhớ nhung nàng, nhưng, nàng đã mất." Khóe miệng Hiên Viên Cô Phong lộ ra nụ cười bi ai, nhìn khúc gỗ nhỏ trong tay.

"Huynh, lại đang khắc nàng." Hiên Viên Cô Vân nhìn rối gỗ trong tay Hiên Viên Cô Phong, lại nhìn những hộp gỗ trên bệ cửa sổ đang bày đầy những con rối gỗ. Tất cả đều là dáng vẻ của một người có cười, có lạnh lùng suy nghĩ, có mặt không chút thay đổi, trông rất sống động. Rõ ràng tất cả đều là bộ dáng của Nhược Khả Phi.

"Đúng vậy a, ta lại đang khắc nàng." Ánh mắt của Hiên Viên Cô Phong có chút trống rỗng, "Kỳ thật, ta thực ghen tị với ngươi, thực hâm mộ ngươi a."

Hiên Viên Cô Vân không nói gì, lẳng lặng lắng nghe. Đoạn văn này mình đã nghe rất nhiều lần, nhưng, mình nghe không hề chán, nghe không đủ. Muốn nghe, vẫn rất muốn nghe.

"Nàng đối với ngươi tốt như vậy, làm cho ngươi nhiều như vậy." Khóe miệng của Hiên Viên Cô Phong hiện lên nụ cười châm chọc, "Ta nghĩ đến, nàng không thương ngươi, ta nghĩ đến ngươi thực sự yêu nàng."

Hiên Viên Cô Vân nghe, trên mặt hiện lên nụ cười ôn nhu thỏa mãn. Nàng yêu mình, nàng thực yêu mình.

"Nhưng, ngươi cuối cùng lại giết nàng." Động tác trên tay Hiên Viên Cô Phong không ngừng lại, "Ta còn tưởng rằng, ngươi thực sự yêu nàng."

Hiên Viên Cô Vân chỉ cười hạnh phúc, không nói gì. Người trước mắt, đến bây giờ cũng không biết, Phi nhi nàng không chết.

"Đợi nàng mất đi, ta mới phát hiện, bản thân ta đối với nàng dường như không chỉ là muốn đơn giản như vậy." Hiên Viên Cô Phong khắc lông mày tượng người gỗ, như trước chậm rãi nói, "Ta còn tưởng rằng mình chẳng qua đã tìm được sủng vật để đùa giỡn. Kết quả, giống như không được bình thường."

Vụn gỗ chậm rãi rơi trên mặt đất, phát ra thanh âm rất nhỏ.

"Nàng đã chết, ta chợt phát hiện mình nhanh chóng sẽ không còn suy nghĩ được gì nữa." Hiên Viên Cô Phong ngừng khắc, nhẹ nhàng vuốt lông mày tượng người trên tay, mắt, mặt, còn có môi.

"Thất ca, ta đã nghĩ huynh không có tâm." Hiên Viên Cô Vân nở nụ cười, "Ngươi đối với nàng, cũng không phải yêu chứ."

"Vậy là cái gì?" Hiên Viên Cô Phong ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sáng trong của Hiên Viên Cô Vân, khó hiểu và khát vọng hỏi, "Vậy là cái gì?"

"Chính huynh cũng không biết, đệ làm sao có thể biết?" Hiên Viên Cô Vân ác liệt cười cười, không trả lời.

Hiên Viên Cô Phong rũ mắt xuống, phát ra tiếng thở dài thật sâu. Đột nhiên cảm giác được mọi chuyện đều giống như một trò đùa. Sống không có bất kỳ ý nghĩa gì. Mình muốn là cái gì? Cuối cùng lại trở nên bắt đầu mơ hồ.

"Thất ca, huynh có muốn làm hoàng thượng hay không?" Hiên Viên Cô Vân bỗng nhiên lộ ra nụ cười sáng lạn thuần khiết.

"Không muốn, không có ý nghĩa." Hiên Viên Cô Phong không hề nghĩ ngợi trực tiếp cự tuyệt, nếu là trước kia, mình thật sự rất muốn ngồi trên vị trí kia, cúi xuống nhìn thiên hạ, nhưng bây giờ cảm thấy, hình như là một trò hài hước rất xa vời.

"Nhưng, đệ muốn huynh làm thì sao?" Trong đôi mắt của Hiên Viên Cô Vân tràn đầy kiên định.

"Ngươi, muốn đi đâu?" Hiên Viên Cô Phong nhìn Hiên Viên Cô Vân trước mắt có chút không tầm thường, hơi hơi sửng sốt.

"Đến bên cạnh nàng." Hiên Viên Cô Vân nở nụ cười. Nếu nàng đã mất, như vậy mình sẽ làm toàn bộ thế giới đều chôn cùng nàng. Nhưng, nàng còn sống, mình sẽ đến bên cạnh nàng. Muốn ôm nàng thật chặt, muốn cùng nàng cùng nhau xem mặt trời mọc, mặt trời lặn, muốn tự tay nướng thức ăn cho nàng. Muốn nhìn nụ cười của nàng, hôn lên mặt nàng.

"Ngươi, muốn đi sao?" Hiên Viên Cô Phong kinh ngạc nhìn người trước mắt, hắn muốn đi theo nàng sao? Vậy tại sao ngày ấy lại muốn bắn chết nàng!?

"Ừm, đệ phải đi. Những thứ này không phải thứ đệ muốn." Hiên Viên Cô Vân mỉm cười gật đầu.

"Nhưng, nàng đã mất." Hiên Viên Cô Phong thì thào nói. Cùng với cô gái kia cùng nhau xuống địa ngục sao?

"Mặc kệ nàng đến đâu, ta nhất định sẽ mang nàng trở về." Hiên Viên Cô Vân vươn tay lấy một con rối gỗ trong hộp.

"Huynh có biết vì sao nàng yêu đệ nhưng lại chán ghét huynh không?"

Hiên Viên Cô Phong lấy lại tinh thần, nhìn người trước mắt, Hiên Viên Cô Vân trước mắt, đôi mắt rạng rỡ đầy sức sống, sáng quắc nhìn mình.

"Vì sao?" Hiên Viên Cô Phong mở miệng hỏi, đây cũng là chuyện mình nghĩ đã sớm biết.

"Bởi vì, chúng tôi đã từng nói qua, sẽ luôn luôn ở bên cạnh nhau cho đến chết đi. Vĩnh viễn cũng sẽ không buông tay." Hiên Viên Cô Vân cười đem rối gỗ nhét trở về trong tay Hiên Viên Cô Phong, "Mà huynh, làm không được." Ngay cả nàng chính xác như thế nào cũng nhận không rõ, thì làm sao có thể đến gần nàng?

Hiên Viên Cô Phong cúi đầu nhìn rối gỗ trong tay, hồi lâu mới nói: "Ngươi muốn cùng với nàng chôn cất cùng một chỗ sao?"

"Đúng vậy, Thất ca, chuyện còn lại đã làm phiền huynh." Hiên Viên Cô Vân bỗng nhiên đứng dậy, đối với Hiên Viên Cô Phong hành lễ một cái, "Thật sự thực xin lỗi, chuyện còn lại phải nhờ huynh đến thu thập."

Hiên Viên Cô Phong lộ ra nụ cười cô đơn: "Chỉ có ngươi, vẫn còn gọi ta một tiếng Thất ca."

" Chuyện của Ngũ vương gia cùng Trang phi, thất ca tự mình xử lý đi. Thái Hậu cũng mặc cho huynh xử lý đi." Hiên Viên Cô Vân nói lên những điều này gần như đã muốn tuyên cáo ba người diệt vong.

"Ngươi a, thật đúng là tùy hứng. Người xấu luôn muốn ta đảm đương." Trong mắt Hiên Viên Cô Phong bỗng nhiên hiện lên vẻ sủng nịch chưa từng có xuất hiện. Lúc này đây, lòng mình dường như thật sự thay đổi.

"Huynh vẫn luôn là người xấu a, tiếp tục làm tiếp không tốt sao?" Hiên Viên Cô Vân cũng lộ ra nụ cười.

"Đúng vậy a, ta vẫn luôn là người xấu, muốn ngươi chết, muốn ngươi chết vô cùng thảm. Muốn tất cả những người không thuận theo ta đều chết." Hiên Viên Cô Phong nhẹ nhàng kể ra.

"Phụ hoàng, huynh hãy giữ lại." Hiên Viên Cô Vân cuối cùng đưa ra một yêu cầu.

Hiên Viên Cô Phong thật lâu sau không nói gì, nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Cô Vân, ánh mắt của Hiên Viên Cô Vân lại không hề nhượng bộ chút nào.

"Được thôi, giữ ông ta lại." Hiên Viên Cô Phong rốt cục nhượng bộ.

"Thật sự, thực cám ơn huynh a, Thất ca." Hiên Viên Cô Vân lộ ra nụ cười hiểu ý.

"Ngươi, dễ dàng đem thiên hạ nhường cho ta như thế, ngươi không hối hận sao?" Hiên Viên Cô Phong đột nhiên hỏi.

"Huynh muốn thiên hạ sao?" Hiên Viên Cô Vân cười khổ, "Huynh không muốn, ta cũng không muốn, là ta áp đặt huynh. Như thế nào?"

Buổi nói chuyện này, Hiên Viên Cô Phong cười khanh khách.

Hiên Viên Cô Vân xoay người: "Thất ca, huynh bảo trọng."

Hiên Viên Cô Phong nhìn bóng lưng của Hiên Viên Cô Vân đi xa, thật lâu không nói tiếng nào.

Bảy ngày sau khi Nhược Khả Phi hoàn thành nhiệm vụ mà Ảm Đạm yêu cầu.

Ảm Đạm lại xuất hiện lần nữa ở trong phòng Nhược Khả Phi, Vô Hồn đi theo phía sau.

"Đi thôi." Ảm Đạm bĩu môi.

Nhược Khả Phi không nói gì, chỉ là đứng dậy yên lặng đi theo phía sau hai người.

Ra đại môn, lên xe ngựa, xe ngựa vội vả phi nhanh trên đường lớn.

Ngoài thành, một gian khách sạn đơn sơ, bị dư âm của ánh mặt trời chiều chiếu rọi lên những lớp ánh sang vàng yếu ớt.

Xe ngựa ngừng lại ở trước khách sạn.

Ngoài mái che nắng của khách sạn, Ảm Đạm kêu ba ly rượu, ba người lẳng lặng ngồi ở trước bàn.

Ảm Đạm nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Nhược Khả Phi, chợt nhớ tới những câu nói của mình và Nhị Đương gia.

"Cứ thả nàng như vậy?" Nhị Đương gia nghĩ làm sao cũng không thể tin Chủ Nhân của mình lại là độ lượng như vậy.

"Nếu không còn có thể như thế nào? Ngươi cũng thấy đấy, nếu dùng cổ, ngươi cũng biết sẽ là hậu quả như thế nào." Ảm Đạm nhún vai.

Nhị Đương gia trầm mặc một lát, mới thốt lên: "Nhưng, Chủ Nhân, ngài đã nói, cho dù không dùng cổ, nàng cũng sống không lâu. Nàng chỉ có thể sống đến hai mươi đi."

"Đúng vậy, Ly Tâm độc độc trong cơ thể nàng, đã bị hạ khi nàng vẫn còn là thai nhi. Loại độc này ta chỉ gặp qua một lần. Người trúng loại độc này tuyệt đối sống không quá hai mươi. Bởi vì giải dược tìm quá khó khăn. Lần đầu tiên Ảm Đạm nhìn thấy Nhược Khả Phi cũng đã hoài nghi nàng dường như là trúng Ly Tâm độc độc, sau tiếp xúc càng nhiều mới khẳng định chắc chắn

Cái loại độc thế gian hiếm có này, mình lại có thể nhìn thấy lần thứ hai. Càng làm cho hắn khó hiểu là, nàng rốt cuộc là ai? Vì sao trong cơ thể sẽ có loại độc như vậy? Mẫu thân của nàng là ai, trong lúc mang thai đã bị người ta hạ loại độc hiếm thấy và khủng bố này?

"Vậy thiếu chủ làm sao bây giờ?" Nhị Đương gia nhớ tới vấn đề này.

"Ngừng, nàng không thích tiểu tử ngốc nhà ta, cho dù chết cũng không liên quan đến chuyện của chúng ta." Ảm Đạm bình thản nói.

"Thật sự sao?" Nhị Đương gia nhăn mày lại, nàng không thích thiếu chủ, nhưng thiếu chủ có thể buông tha cho nàng sao?

Ảm Đạm cũng trầm mặc, sắc mặt có chút khó coi.

"Hắn sẽ đến?" Nhược Khả Phi nhẹ nhàng lên tiếng, làm Ảm Đạm thu hồi thần trí lại.

"Ai biết, có lẽ thế." Ảm Đạm giang tay, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

"Ngươi có ý gì?" Vô Hồn có chút nổi giận, lại đùa giỡn người khác như vậy, "Ngươi căn bản cũng không có thông báo cho hắn!"

"Ai nha, đầu óc ngươi rốt cục đã thông suốt." Ảm Đạm cười đắc ý, "Đúng vậy a, ta không nói cho bất luận kẻ nào, nếu hắn tìm đến ta liền đem người cho hắn, nếu không tìm đến, mang về làm nương tử cho ngươi, được không?"

Vô Hồn biến sắc, thì ra đây là trò chơi đều là do lão ca tự chủ trương. Vô Hồn khẩn trương quay đầu nhìn Nhược Khả Phi, nhưng trên mặt Nhược Khả Phi không có biểu tình gì.

Ảm Đạm cũng có chút giật mình, tiếp theo chậm rãi nói: "Hắn, hiện tại chinh chiến khắp nơi, ngươi nói hắn có thể đã quên ngươi rồi hay không? Còn nữa, trong hậu cung của hắn dường như nạp rất nhiều phi tử, những vẫn chưa lập hậu." Ảm Đạm gãi gãi đầu, "Chẳng lẽ, vị trí kia vẫn chuẩn bị cho ngươi?"

Nhược Khả Phi không đáp lại lời của Ảm Đạm..., chính là thản nhiên nói, "Chúng ta ở chỗ này chờ bao lâu?"

Ảm Đạm ngẩng đầu nhìn trời: "Đợi đến trời tối đi, nếu không đến, ngươi làm tân nương tử của tiểu tử nhà ta nhé, được không?"

"Đại ca, ngươi thật khốn kiếp, đang nói bậy bạ gì đó!" Vô Hồn giận dữ, chính là ra tay quá nặng.

"Ngươi biết cái gì." Ảm Đạm đón lấy sự công kích của Vô Hồn, "Nếu nàng làm vợ của ngươi, ta liền nói cho nàng biết cách giải trừ Ly Tâm độc độc trong cơ thể của nàng như thế nào."

Cái gì?! Động tác của Vô Hồn ngừng lại, Nhược Khả Phi cũng khẽ trừng mắt nhìn Ảm Đạm.

"Vậy. Ngươi thật đúng là không biết a?" Ảm Đạm vuốt cằm của mình cười rộ lên, "Trong cơ thể ngươi trúng Ly Tâm độc độc a, sống không quá hai mươi, lúc ngươi còn ở trong bụng của mẫu thân ngươi đã bị ai đó hạ độc. Thật đúng là kỳ quái, mẫu thân của ngươi là ai?"

"Không biết." Nhược Khả Phi lạnh lùng thốt lên. Sau khi đến thế giới này, mình chỉ biết là thân phận thân thể này là nha hoàn, cái khác một mực không biết.

Lúc này đổi lại Ảm Đạm có chút khó hiểu. Vốn dĩ mình cũng phái người điều tra thân phận của nàng, nhưng tra đến tra đi tất cả đều là chỗ trống, chỉ biết là nàng là nha hoàn trong Vương Phủ. Nghĩ đến chính bản thân nàng có lẽ biết chút gì đó, nhưng bây giờ lại nhận được câu không biết.

"Quên đi, mặc kệ đi, sắc trời càng ngày càng tối rồi. Cũng không biết tiểu nam nhân của ngươi có thể đến hay không." Ảm Đạm cười tự đắc. Từ ngày đó đến nay, mình vốn không hề khóa kín tin tức của Nhược Khả Phi nếu là có tâm, người kia hẳn sẽ nhanh chóng điều tra được. Tính tính lộ trình thời gian, cũng nên là hôm nay có thể đến kịp. Nếu hôm nay không đến..., vậy tất cả là vô nghĩa.

Vô Hồn mâu thuẫn nhìn sắc trời một chút, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Nhược Khả Phi. Trên người nàng trúng kịch độc, vì sao mình lại không biết? Hiện tại, nên làm gì đây?

Nhưng Nhược Khả Phi không nói lời nào, chỉ là kinh ngạc nhìn chăm chú vào hướng con đường phía trước.

Hắn sẽ đến, hắn nhất định sẽ đến!