Thất Dạ Sủng Cơ

Chương 90




"Cửu nhi, hay là còn đang suy nghĩ đến người đàn bà kia?" Hàng mày của Thái Hậu cau lại thật sâu, có chút nghiêm túc nhìn Hiên Viên Cô Vân,

"Con cũng đã biết, có lẽ nàng ta đã chết. Về sau con muốn bất cứ nữ nhân nào mà không có."

"Mẫu hậu, chuyện của con không cần người quan tâm." Ánh mắt Hiên Viên Cô Vân trầm xuống, lạnh như băng nhìn nữ nhân duyên dáng sang trọng trước mắt. Trong ánh mắt nồng đậm ý cảnh cáo làm cho Thái Hậu không lạnh mà run. Trong ánh mắt nguy hiểm cùng vẻ khát máu làm Thái Hậu nhìn sao cũng không dám vọng động.

Thái Hậu lộ ra nụ cười xấu hổ, uyển chuyển nói:

"Như thế rất tốt, chẳng qua chuyện đăng cơ đại điển này không nên chậm trễ."

"Vâng, con hiểu được. Cung tiễn mẫu hậu." Hiên Viên Cô Vân Liên lành lạnh nói một câu.

Thái Hậu có chút chán nản xoay người rời đi.

Hiên Viên Cô Vân suy sụp ngồi xuống. Tựa vào ghế trên vô lực ngẩng đầu lên nhìn phía trên. Phi nhi ở chỗ nào? Chỉ biết, có lẽ là vị hòa thượng bên cạnh phụ hoàng mang nàng đi. Mật đạo kia, phụ hoàng chỉ nói cho một mình người đó biết, ngoài ra không một ai biết. Kết quả, người mà ông ta tín nhiệm nhất lại phản bội ông ta. Mang theo Phi nhi đào tẩu. Thật đúng là châm chọc.

Bên trong mật đạo đó còn vương vãi những chuỗi Phật châu chứng minh bọn họ đã từng đi qua nơi đó. Nhưng, hiện tại dù tìm như thế nào cũng không thể tìm thấy người. Phái đi biết bao người tìm kiếm lại một chút tăm hơi cũng không có.

Tìm. Cho dù đem khắp thiên hạ này lật tung lên bao nhiêu lần cũng phải tìm nàng ra.

Cho dù chết. Cũng nên chết ở trước mắt của mình. Chết ở trong ngực của mình.

Hiên Viên Cô Vân mỏi mệt nhắm mắt lại, thời gian mỗi ngày đi ngủ không đến hai canh giờ. Vừa nhắm mắt lại, đều là lúm đồng tiền như hoa như ngọc của Phi nhi luôn ẩn hiện trước mặt.

Muốn gặp nàng, Muốn...rất muốn gặp nàng. Muốn đem nàng ôm vào trong lòng. Muốn dung môi hôn lên trán của nàng, lên mặt của nàng, môi của nàng, muốn đoạt tất cả thuộc về nàng. Muốn cùng nàng chia xẻ tất cả những thứ hắn có hiện tại. Bất cứ ai cũng không muốn gặp. Trong lòng. Chỉ muốn gặp Phi nhi của mình!

Mà người nóng nảy lo âu không chỉ một mình Hiên Viên Cô Vân, còn có Vô Hồn.

"Ngươi không phải nói, rất nhanh sẽ có tin tức của nàng sao? Hửm? Mấy ngày? Vẫn chưa tin tức!"

Vô Hồn bóp cổ Nhị Đương gia của Thiên Cơ cục không buông, Nhị Đương gia trợn trắng mắt, tay liều mạng vung. Mọi người ở phía sau Vô Hồn chỉ dám trợn mắt há hốc mồm nhìn, không dám tiến lên ngăn lại.

"Nói chuyện a! Nói a!" Vô Hồn bóp cổ Nhị Đương gia, đem Nhị Đương gia lắc giống như cái trống bỏi, "Ngươi vì sao không nói lời nào, Hả!"

"Thiếu, thiếu chủ." Rốt cục có người yếu ớt ở phía sau đã mở miệng.

"Cái gì?" Vô Hồn quay đầu lại, ánh mắt giống như con báo hung mãnh nhìn, làm người ta không thể nhúc nhích.

Người nói chuyện nuốt nuốt nước miếng, cố gắng nói: "Thiếu chủ, ngài bóp cổ Nhị Đương gia, ông ấy làm sao lên tiếng?"

"A?" Vô Hồn quay đầu lại, nhìn Nhị Đương gia đã trợn trắng mắt, lưỡi thè dài ra, thế này mới vội vã buông ông ta ra.

"Nhị Đương gia, không có sao chứ?" Người bên cạnh vội vã chạy đến giúp Nhị Đương gia vỗ vỗ lưng, vuốt ve ngực, thuận hạ khí. Nhị Đương gia thế này mới phục hồi tinh thần lại.

"Thiếu chủ. Người không nên gấp gáp a Cửu sắp có manh mối."Nhị Đương gia sờ vào cổ của mình, thiếu chút nữa cùng thế giới tốt đẹp này nói lời chào tạm biệt rồi. Mình vẫn còn rất nhiều giai nhân chưa kịp gặp a, làm sao có thể chết một cách vô nghĩa như vậy?

"Cũng sắp có, ngươi nói cũng sắp có là bao lâu?" Vô Hồn nóng nảy thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên. Lúc còn ở hoàng cung, cảm nhân sâu sắc được hướng chân của mình đau đớn càng phát ra mãnh liệt. Tuy nhiên, dung cách nào cũng không thể tìm thấy người. Và cảm giác đau trên chân càng ngày càng nhạt dần đi. Nàng rốt cuộc đã bị đưa đi đâu chứ?

“Sắp có nghĩa là rất nhanh, thiếu chủ bình tĩnh chớ nóng a." Mồ hôi lạnh của Nhị Đương gia ứa ra.

"A nha, muốn ăn kẹo hồ lô không?"

Một chuỗi kẹo hồ lô đỏ rừng rực đột nhiên đưa vào giữa hai người, tiếp theo là gương mặt cười đến thật sáng lạn của Ảm Đạm.

"Ngu xuẩn, lão ca, ngươi cho ta là Diêm Vương sao? Cho dù Diêm Vương cũng không dễ dàng bị một xâu kẹo hồ lô dụ dỗ như thế.” Vô Hồn rất bất mãn nhìn người đột nhiên xuất hiện. Ngay sau đó lại bị bắt buộc nhét kẹo hồ lô vào miệng, bịt miệng lại.

Ảm Đạm giơ chân lên, một cước đem Vô Hồn đá văng đến góc sáng sủa, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người cười cười, nhìn lại Nhị Đương gia nói: " Người mà hắn muốn tìm vẫn chưa có tin tức sao?"

"Chủ Nhân." Nhị Đương gia xoa xoa mồ hôi lạnh, Chủ Nhân vừa đến câu đầu tiên đã đưa vào chủ đề, phiền toái lớn rồi!

"Mau chóng tìm được đi." Ảm Đạm sờ sờ cằm, lúc này không tìm được người, bất quá cũng không còn làm cho mình có bất kỳ tổn thất nào, coi như tốt. Hiện tại Vô Hồn không có việc gì, liền chứng minh người đàn bà kia cũng không sao. Muốn tìm được nàng, vấn đề là thời gian mà thôi.

"Vâng, Chủ Nhân, nhất định sẽ mau chóng." Nhị Đương gia liên tục cam đoan.

"Vậy được. Đi làm chuyện của mình đi." Ảm Đạm nhẹ nhàng phất phất tay, tất cả mọi người tan đi.

Vô Hồn phun một miệng đầy kẹo hồ lô ra, phẫn hận nhìn Ảm Đạm.

"Được rồi, ngươi đừng đá ta." Ảm Đạm nhún vai, "Nếu ngay cả bọn họ tìm khắp nơi vẫn không được, vốn không có ai có thể tìm được. Kiên nhẫn chờ vài ngày đi."

Vô Hồn phẫn nộ cúi đầu, đạo lý này hắn làm sao có thể không hiểu. Nhưng vẫn không them để ý tới Ảm Đạm, hưu theo cửa sổ phi thân đi ra ngoài.

Ảm Đạm nhìn theo hướng Vô Hồn biến mất hơi hơi nhíu mày. Xem ra người lần này mang nàng đi vẫn có chút năng lực, lại có thể che dấu đến bây giờ vẫn không thể phát hiện. Nhưng, cũng không phải hoàn toàn có thể che dấu được mãi. Khóe miệng Ảm đạm hiện lên ý cười tàn khốc, còn có chuyện càng thú vị hơn vẫn chưa làm đâu.

"Hắt xì" Nhược Khả Phi hắt hơi nho nhỏ một cái, làm cho Minh Nguyệt lập tức quay đầu nhìn nàng.

"Có phải ở đây hơi lạnh hay không? Có nên đi vào hay không?" Minh Nguyệt nhìn sắc trời một chút, có mây đen thổi qua, dường như sắp giao mùa. Hiện tại tuy rằng đã là mùa xuân, nhưng tại nơi cao như thế này, gió đương nhiên hơi lớn một chút.

Nhược Khả Phi cũng ngẩng đầu nhìn trời, thản nhiên nói: "Khi nào mưa thì hẳng vào." Chân đã không còn đau, khôi phục rất nhanh. Thân thể hiện tại của nàng bất quá chỉ mới mười sáu tuổi, hiện tại đang ở giai đoạn dậy thì. Bởi vì chuyện này, Minh Nguyệt quyết định ngày mai sẽ đem Trương thẩm đưa trở về.

"Ngày mai, ngươi có muốn mua gì hay không? Ngày mai ta đem Trương thẩm đưa trở về." Giọng nói của Minh Nguyệt không bao giờ còn lạnh nhạt giống như trước kia nữa.

"Đưa bà ấy về?"

“Thuận tiện mua vài món đồ trở về." Minh Nguyệt cũng nhìn chân của Nhược Khả Phi, khôi phục rất nhanh, mà ngón tay cũng không có cái gì đáng ngại.

Trên mặt Nhược Khả Phi đột nhiên hiện lên nụ cười quỷ dị, cúi đầu nói: "Ngươi xác định muốn đưa bà ấy về? Hoặc là an toàn đem bà đưa tiễn đi?"

Minh Nguyệt giật mình.

"Ngươi cũng biết, nếu ngươi đưa bà ấy xuống núi, có lẽ sẽ có người từ trên người của bà tra được thứ gì đó và tìm đến đây." Nhược Khả Phi khép hờ đôi mắt quyến rũ, nhẹ nhàng cười nhìn về phía gương mặt tuyệt mỹ của Minh Nguyệt, thành công nhìn được vẻ phức tạp trên mặt hắn.

"Bà ấy, không nhìn thấy gì." Minh Nguyệt giống như đang an ủi chính mình.

"Ha ha." Nhược Khả Phi thản nhiên cười to, sau đó không thèm nhắc lại, hai mắt nhắm nghiền," Mua một ít thịt bò đi, ta muốn ăn thịt bò." Ý cười trên khóe miệng kia lạnh lùng mà chân thật. Ngày mình rời khỏi đây sẽ không còn xa nữa. Nếu, Minh Nguyệt xuống tay giết đại thẩm này, như vậy có lẽ mình thật sự vẫn đợi ở chỗ này, không ai có thể tìm tới. Đáng tiếc, Minh Nguyệt không phải là Cô Vân, nếu Cô Vân của mình nhất định sẽ xuống tay. Vì muốn ở chung với mình, hắn gặp thần sát thần, gặp Phật giết Phật, chính mình cũng như thế.

Đáng tiếc, Minh Nguyệt chính là Minh Nguyệt, hắn làm không được.

Cho nên, ngày mình rời khỏi đây sẽ không xa.

Chẳng qua, sẽ là ai trước tiên tìm tới nơi này nhỉ. Trong lòng của mình còn mơ hồ có chút mong đợi.

Đại điển đăng cơ rốt cục được diễn ra trong tiếng hoan hô vang dội của mọi người.

"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế." Thanh âm điếc tai nhức óc kia phá tan phía chân trời.

Hiên Viên Cô Vân toàn thân mặc chiếc áo dài mà đen thêu hình con Kim Long bay lượn, đậu đội vương miện sang lấp lánh, từng bước một đi lên vị trí cao nhất kia. Tia cô tịch trong mắt không ai có thể nhì hiểu được.

Trên đại điện, một đám người đông nghìn nghịt đang quỳ. Đều đang triều bái đế vương mới của bọn họ.

Tay Hiên Viên Cô Vân xiết chặt.

Giờ khắc này, nàng không ở đây! Nàng không ở đây! Vậy những thứ này có ý nghĩa gì?

Tất cả trước mắt cũng không có ý nghĩa. Hiên Viên Cô Vân tựa như một con rối gỗ, máy móc hoàn thành tất cả nghi thức.

Đau lòng, ngập trời đau lòng.

Phi nhi, ta muốn chỉ có nàng, không biết, nàng bây giờ có cảm nhận được không? Tại sao vẫn chưa có tin tức của nàng, nàng rốt cuộc ở nơi nào.

Mặt Thái Hậu cười đến thật chói lọi rực rỡ như hoa đào. Mà mặt Trang phi đen giống như than, nhưng cũng cố gắng gượng nở nụ cười.

Tân hoàng đăng cơ, đại xá thiên hạ, cũng giảm miễn thu nhập từ thuế hai năm. Cả nước vui mừng.

Ảm Đạm nhìn hóa đơn trong tay, mặt đều cười đến sang lạn. Giảm miễn thu nhập từ thuế hai năm, thật sự là một tin tức tốt động trời. Đối với tiểu hoàng đế kia tăng thêm vài phần hảo cảm.

"Chủ Nhân." Nhị Đương gia giống như quỷ hồn đột ngột xuất hiện ở phía sau Ảm Đạm.

"Phóng." Ảm Dạm tóm tắt ba chữ Có rắm mau, trực tiếp thốt ra một chữ phóng.

"Dường như có manh mối." Hai mắt Nhị Đương gia tỏa ánh sáng, rốt cuộc tìm được manh mối. Thiếu chủ đều sắp vội muốn chết, nói không chừng dung mạo của nữ nhân kia là khuynh quốc khuynh thành, hoặc là có cái gì đó đặc biệt mới có thể hấp dẫn thiếu chủ.

"Nơi đó?" Khóe miệng Ảm Đạm gợi lên nụ cười tàn khốc.

Nhị Đương gia để sát vào lỗ tai Ảm Đạm nói thầm một trận.

"Đi thôi, để cho tiểu tử đó dẫn người trở về," Ảm Đạm nheo mắt lại, "Nếu......................" Thanh âm dần dần thấp xuống, câu nói kế tiếp trừ bỏ hai người không ai có thể nghe rõ.

Minh Nguyệt đem Trương thẩm đưa tiễn phía sau núi, mua rất nhiều thức ăn, đương nhiên cũng bao gồm thịt bò nàng muốn ăn.

"Ngươi không phải hòa thượng sao? Tại sao phải làm món ăn mặn?" Nhược Khả Phi ở trên xe lăn, trêu đùa Minh Nguyệt đang bận việc.

"Đều là một đạo lý, có cái gì không giống nhau chứ?" Minh Nguyệt thuần thục làm thức ăn.

"Có phải rượu thịt mặc đạo bào hay không, Phật tổ ở trong tâm?" Nhược Khả Phi nhìn Minh Nguyệt cái đầu trống trơn, nghĩ đến lúc nào sẽ tóc dài ra. Nếu tóc hắn dài ra, chỉ sợ cũng là một mỹ nam.

Động tác của Minh Nguyệt dừng một chút, khẽ giận dữ nói: "Ta, đã không còn là người xuất gia. Những chuyện này đừng nhắc đến nữa."

"Ha ha" Nhược Khả Phi nở nụ cười, nhìn bóng lưng bận rộn của Minh Nguyệt, bỗng nhiên lên tiếng tiếp tục nói: "Nếu không, đem ta ở lại đây vì cái gì? Đừng nói cho ta biết ngươi yêu thích ta, muốn cùng ta sống ở nơi này trải qua cuộc sống của hai người chứ."

Thân mình Minh Nguyệt rõ ràng cứng đờ, vẫn không quay đầu lại. "Ta, nếu trải qua cuộc sống hai người, ta cũng chỉ muốn trải qua cùng với hắn; hai người mỗi ngày nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, đơn giản mà khoái hoạt."

Ánh mắt Nhược Khả Phi có chút thẫn thờ, đúng vậy, tự mình nghĩ qua. Thực hoài niệm, thực hoài niệm gian nhà gỗ nhỏ kia.

Minh Nguyệt vẫn không quay đầu, bận rộn như trước, nhưng động tác rõ ràng cứng ngắc lại rất nhiều.

"Nhưng, người kia không phải ngươi a." Nhược Khả Phi hơi hơi than thở, chậm rãi đem lời nói cuối cùng nói ra. NGười mà mính muốn sống cùng nhất, là Cô Vân a. Là Cô Vân của mình.

Minh Nguyệt lại giống như không có nghe thấy gì, làm xong thức ăn, bày ra bát.

Ngày cứ bình tĩnh mà buồn tẻ như vậy.

Hôm nay, Minh Nguyệt lại muốn xuống núi mua một ít vật dụng.

"Nếu ngươi là cảm thấy lạnh thì đi vào nhà đi." Minh Nguyệt nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Nhược Khả Phi, giờ phút này nàng đang lẳng lặng mặt vách đá, không có bất kỳ biểu tình gì.

"Ừm, đã biết, ngươi đi đi, trên đường cẩn thận." Nhược Khả Phi tùy ý nói một câu, ánh mắt nhưng không dời qua. Minh Nguyệt một trận kinh ngạc. Câu này dặn dò sao..., Là nàng đang quan tâm mình sao? Hay là những lời vô tình thốt lên? Bất kể là xuất phát từ ý nghĩa, trong lòng Minh Nguyệt dâng lên một tia ấm áp. "Ta đi, rất nhanh sẽ quay về." Minh Nguyệt xoay người, nhẹ nhàng nhảy, ở trên vách đá như giẫm trên đất bằng, nhẹ nhàng lướt đi.

Thật lâu sau, Nhược Khả Phi ăn xong thức ăn lại quay đầu, nhìn về hướng Minh Nguyệt biến mất, thản nhiên nở nụ cười, cười không tiếng động. Minh Nguyệt, kỳ thật mình nên cám ơn hắn cứu mình. Nhưng chính hắn cũng không biết vì sao lưu mình lại, những đã không thể thực hiện được nữa, tất nhiên đã có người điều tra được mình ở đây.

Thật hy vọng, thật hy vọng người đầu tiên mà mình nhìn thấy là Cô Vân.

Tiếng gió, vù vù rung động. Trong gió, lại hòa quyện với thanh âm không phải của tiếng gió. Đã đến rồi? Nhược Khả Phi xoay người lại, nhìn vài bóng dáng trên vách đá đang tới gần, trên mặt lộ ra một chút thản nhiên thất vọng. Người cầm đầu chính là Vô Hồn. Bất quá, cũng tốt. Mình rốt cục có thể đi gặp Cô Vân. Về phần gặp qua chuyện sau này, chờ thấy nói sau thôi.

"Nữ nhân. Tìm ngươi thật không dễ dàng." Vô Hồn nhẹ nhàng phi thân rơi ở trước mặt Nhược Khả Phi. Nhược Khả Phi ngẩng mặt lên, lộ ra nụ cười sáng lạn:

"Nhưng, ngươi cũng đã tìm đến đây." "Đi thôi." Vô Hồn đưa tay ra. "Xoay qua chỗ khác."

Nhược Khả Phi cũng không đưa tay,

" Cõng ta là được" Vô Hồn bĩu môi, nhưng vẫn ngồi xổm xuống thành thật xoay người qua, Nhược Khả Phi mềm nhẹ ghé vào trên lưng của hắn. Mọi người đi theo Vô Hồn, ánh mắt đều trừng thật to. Đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy thiếu chủ thực nhu thuận như vậy. Tất cả mọi người liều mạng trừng mắt nhìn, không có sai, người trước mắt chính là thiếu chủ nóng nảy mọi người quen thuộc, hiện tại lại, lại ôn nhu giống như chú cừu nhỏ. Đồng hành, là Nhị Đương gia lại càng không thể tin được, ánh mắt của ông ta nhìn đến mức muốn rách cả mí mắt. Càng không thể tin được khi nhìn cô bé trước mắt. Rất đẹp, tuy rằng tuổi vẫn chưa trưởng thành, ngũ quan còn chưa hoàn toàn nẩy nở, nhưng chỉ cần qua hai năm nữa nhất định sẽ trở thành một đại mỹ nhân. Mà để cho người ta càng ngạc nhiên hơn, là khí chất toát ra từ người nàng. Linh hoạt kì ảo như vây, mê hoặc lòng người đến như vậy.

Đôi mắt trong suốt kia, phảng phất như có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện. Mọi người xuất hiện ở trước mắt nàng, nàng lại tuyệt đối không kinh ngạc. Vô Hồn thật cẩn thận bế Nhược Khả Phi lên lưng, nhẹ nhàng nhún chân một chút, thả người nhảy xuống, mọi người theo sát ở tại phía sau. Vô Hồn cõng Nhược Khả Phi giẫm lên những tảng đá nhô ra trên vách núi mượn lực, nhún nhẹ vài cái đã chạy ra khỏi sơn cốc. Cảnh vật chung quanh cấp tốc lui về phía sau. Nhược Khả Phi núp ở sau lưng Vô Hồn, Vô Hồn dường như cảm nhận được gì, thả chậm tốc độ.

Lên đỉnh núi, Vô Hồn cõng Nhược Khả Phi đi trước, cũng không biết đi được bao lâu. Nhị Đương gia ở phía sau âm thầm tán thưởng, đây là tình yêu. Thiếu chủ rốt cục đã có người trong lòng. Vô Hồn đương nhiên đắc ý, cũng chú ý tới Nhị Đương gia cũng kích động lệ nóng sắp doanh tròng.

Rốt cục ở trong một rừng cây ngừng lại. "Chân của ngươi, còn đau không?" Vô Hồn cẩn thận đem Khả Phi buông xuống, có chút bận tâm hỏi.

"Ngươi còn đau không?" Nhược Khả Phi hỏi lại nhỏ hơn.

Vô Hồn ngẩn ra, lập tức kịp phản ứng chính mình hỏi là thật sự vô nghĩa. Tiếp theo Vô Hồn có chút bất đắc dĩ nở nụ cười:

"Là ta hỏi ngu xuẩn một chút."

Nhược Khả Phi mỉm cười lắc lắc đầu, nghiêm túc nói:

"Cám ơn ngươi tới cứu ta."

Vô Hồn đem mặt ngoảnh qua một bên, bình thản nói:

"Cũng không phải, giống như ta đang cứu chính mình chứ."

"Bất kể như thế nào, cám ơn ngươi." Trên mặt Nhược Khả Phi tràn đầy nhu hòa Vô Hồn chưa từng có gặp qua,

"Có thể mang ta đến một nơi không?"

"Đi đâu?" Vô Hồn tùy tiện hỏi.

"Đi đến, đi đến chỗ Cô Vân." Nhược Khả Phi nhìn Vô Hồn trước mắt, thì thào mở miệng nói.

"Được." Vô Hồn không có nửa phần do dự,

"Ở đây nghỉ ngơi một chút, Nhị Đương gia." Vô Hồn vừa quay đầu nhìn Nhị Đương gia vẻ mặt vẫn kinh ngạc.

"Thiếu chủ?" Nhị Đương gia hồi thần lại.

"Đi chuẩn bị ngựa xe đi." Vô Hồn phân phó," Đến kinh thành"

Nhị Đương gia không có trả lời, bỗng nhiên lộ ra nụ cười kỳ quái, nhẹ nhàng lắc đầu: "Thiếu chủ, đến kinh thành chỉ sợ không được." Vô Hồn ngẩn ra, Nhược Khả Phi cũng giật mình, đều nhìn Nhị Đương gia khó hiểu. "Bởi vì Chủ Nhân nói qua. Muốn đem vị cô nương này mang về." Nhị Đương gia bỗng nhiên phất tay ra hiệu, những người ở một bên đột nhiên làm khó dễ, đều đánh về phía Vô Hồn.

Trong lúc Vô Hồn ngăn cản những người kia, Nhị Đương gia chuẩn xác bắn ra vật gì đó, trúng vào huyệt đạo của Vô Hồn

"Ngươi, dám đánh lén?! Ngươi có xấu hổ hay không?" Vô Hồn nổi giận, trong mắt lại khó hiểu.

Ánh mắt Nhược Khả Phi chìm xuống, xem ra, đây tất cả đều không phải là đơn giản như vậy.

"Thiếu chủ, người thật thông minh, làm sao người biết ta không cần đây khuôn mặt." Nhị Đương gia thuận tay ở trên mặt phất một cái, kéo xuống cái mặt nạ da người, bỏ mặt nạ nhưng trên mặt vẫn còn mang một cái mặt nạ khác.

"Ngươi có biết ngươi đang ở đây làm cái gì không?" Vô Hồn giống như phát cuồng hướng về phía huyệt đạo của mình.

"Biết. Chủ Nhân đã phân phó rồi, nhất định phải mang vị cô nương này về. Mà thiếu chủ nhất định sẽ ngăn trở, cho nên Chủ Nhân ra lệnh cho chúng thuộc hạ nếu xảy ra chuyện thế này liền nhất định phải kiềm giữ ngài trước, phải không lưu tình chút nào." Nhị Đương gia khó xử nói, nhưng trong mắt không có một chút hối hận.

"Ngươi muốn chết!" Vô Hồn rống giận, vẫn liều mạng hướng về phía huyệt đạo của mình.

"Thiếu chủ, ngài ở nơi này luyện tập một chút đi, nói không chừng lần này ngài chỉ cần một canh giờ có thể giải khai, chúng tôi đi trước." Nhị Đương gia không dám nhìn gương mặt vặn vẹo vì phẫn nộ của Vô Hồn chậm rãi tiêu sái nói với Nhược Khả Phi trước mặt, ngồi xổm thân mình xuống. "Cô nương, xin mời." Thanh âm của Nhị Đương gia giờ phút này lạnh như băng, đã không có một chút độ ấm.

Nhược Khả Phi nhìn nhìn vẻ mặt cuồng nộ của Vô Hồn, buông mắt xuống, thản nhiên nói: "Không cần làm bị thương chính mình." Dứt lời, đưa tay ra, để cho Nhị Đương gia giúp mình lên lưng ông ta. Lời này cũng là có ý nghĩa khác, Vô Hồn cùng nàng vốn là đồng thể, nếu Vô Hồn bị thương, nàng cũng sẽ bị thương. Giờ phút này Vô Hồn cũng hiểu được Nhược Khả Phi không phải là có ý kia, chỉ đơn thuần là đang lo lắng cho hắn. Một tia ấm áp dâng lên trong lòng Vô Hồn.

"Thiếu chủ, kính xin bảo trọng. Chúng tôi trở về trước chờ ngài." Nhị Đương gia thản nhiên một nói câu. Vô Hồn không cam lòng im lặng. Nghe đoàn người phía sau đi xa, cau chặt mày. Lão ca đang muốn làm gì? Mặc kệ hắn muốn làm cái gì, bản thân hắn hiểu rất rõ, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.

Nhị Đương gia cõng Nhược Khả Phi cấp tốc phi thân hướng về phía trước, nhưng trong lòng sợ hãi thầm than vì vẻ bình tĩnh của nữ nhân này. Tình thế đột nhiên biến hóa cũng không thấy nàng có bất kỳ bối rối nào. Thất Dạ Sủng Cơ! Khi hắn vừa biết được thân phận của nàng thì tật sự lắp bắp kinh hãi. Thì ra nàng chính là người đàn bà đó. Cảm tình của thiếu chủ đối với nàng chỉ sợ không chỉ là đơn giản như vậy. Hắn liều mạng tìm kiếm nàng rốt cuộc là vì cái gì? Nhưng tất cả những chuyện này không phải thuộc phạm vi mà hắn có thể quan tâmđến, việc hắn cần phải làm bây giờ là mang nàng về bên cạnh chủ nhân.

"Cô nương, thỉnh nhẫn nại, ở phía trước có xe ngựa." Nhị Đương gia nhẹ nhàng nói.

"Ngươi nên gọi ta là phu nhân." Nhược Khả Phi lạnh lùng đáp trả một câu Cô nương cùng với phu nhân trong lúc đó sai biệt thật sự quá lớn. Nhưng Nhược Khả Phi vẫn bình thản kể ra một sự thật. Chính mình. Là người đã có phu quân. Nhị Đương gia trầm mặc xuống, không nói gì thêm, tiếp tục chạy về phía trước. Vật mà hắn đánh lén thiếu chủ đó chính là một cơ quan nho nhỏ phát ra ra ngân châm, tốc độ so với chính mình ra tay nhanh hơn rất nhiều. Nếu mình không lén sử dụng loại ám khí đó chỉ sợ không thể chế phục được thiếu chủ. Chủ Nhân luôn luôn liệu việc như thần.

Sau khi ngồi trên xe ngựa. Nhược Khả Phi nhìn Nhị Đương gia đem thư cột vào dưới chân bồ câu cho phép cất cánh, đã hiểu hắn ta đang thông báo với người kia sắp mang mình trở về.

Nhược Khả Phi khẽ nhắm mắt. Tựa vào phía sau. Đang suy tư. Ảm Đạm. Tên nam nhân này cho mình cảm giác thật thật không tốt. Vô cùng nguy hiểm. Vô Hồn cùng hắn mặc dù là huynh đệ, nhưng cảm giác hai người mang đến cho người khác thì hoàn toàn khác nhau.

Người kia dường như làm cái gì đều thực tùy ý, tựa hồ chỉ cần hắn cao hứng, mọi người khắp thiên hạ đều có thể dùng để đùa bỡn.

Xe chạy không ngừng bánh suốt một ngày, xe ngựa rốt cục ngừng lại. Rèm cửa xe ngựa bị xốc lên, Nhược Khả Phi giương mắt liền nhìn thấy đôi mắt nguy hiểm quen thuộc kia. Cho dù da mặt hắn luôn thay đổi, nhưng ánh mắt này tuyệt đối sẽ không sai. Là Ảm Đạm! 

"Hoan nghênh." Ảm Đạm cười ha hả, làm một động tác mời. Nhưng Nhược Khả Phi không có cử động.

"A. Tại sao ta lại quên mất chứ, chân của ngươi không có tiện." Ảm Đạm nhẹ nhàng gõ đầu của mình, chậm rãi đi lên phía trước, không cho phép Nhược Khả Phi kịp lên tiếng, một phen ôm Nhược Khả Phi đi vào cửa. Vào phòng, Ảm Đạm đem Nhược Khả Phi đặt ở trên ghế ngồi xong, lại mình ngồi ở đối diện, nhìn chằm chằm vào Nhược Khả Phi.

"Nói đi, tới tìm ta, chuyện gì?" Nhược Khả Phi có chút bất đắc dĩ, hơi hơi thở dài.