Thất Dạ Sủng Cơ

Chương 109




"Ảm đạm! Sao lại thế này? Vì sao Phi nhi ăn kim tinh túy vào sẽ bị như vậy?" Hiên Viên Cô Vân cấp bách nhìn vẻ mặt suy tư của Ảm Đạm. Gấp gáp hỏi.

"Đừng lo lắng, không có việc gì. Chính là Ngũ Hành tinh túy tụ hợp lại với nhau. Vốn Ngũ Hành tinh túy là tương sinh, nhưng là cũng là tương khắc. Cho nên chúng ta mới từ tương sinh trình tự để nàng ăn vào. Hiện tại Ngũ Hành tinh túy ở trong cơ thể nàng dung hợp. Như vậy, ngủ vài ngày sẽ tỉnh lại." Ảm đạm sờ sờ cằm, nói.

Mọi người nghe xong thì cảm thấy an tâm hơn, nhưng Hiên Viên Cô Vân vẫn có chút bất an nhìn thiên hạ trong lòng hôn mê bất tỉnh.

"Đừng lo lắng, không có việc gì. Trước đi biệt viện của ta nghỉ ngơi vài ngày. Đợi nàng tỉnh lại chúng ta đi tìm thủy lộ tiên hoa." Ảm đạm liếc qua ánh mắt lo lằng của hai nam nhân khác, trong lòng thở dài.

Bạch Hạnh nhìn Ảm Đạm trong lòng kinh ngạc. Ở thanh thánh quốc, Ảm Đạm lại có cơ sở của mình. Người này, rốt cuộc là người như thế nào?!

Mọi người quyên tiền dầu vừng, hướng chủ trì phương trượng cáo từ rồi đi.

Chủ trì phương trượng lẳng lặng ngồi trong đại điện, nhắm mắt lại. Tất cả, có nhân ắt có quả.

Cửa vang lên tiếng bước chân rất nhỏ.

"Sư phó." Thanh âm thản nhiên của Minh Nguyệt vang lên.Chủ trì phương trượng mở mắt, chậm rãi xoay người,nhìn đôi mắt trong suốt của Minh Nguyệt. Giờ phút này trong đôi mắt trong suốt một mảnh sáng sáng,không lẩn phiền muộn.

"Mộc Cách, ngươi đã đến rồi." Chủ trì phương trượng đứng lên nói, hướng đến người trước cửa,Ngộ rồi sao? Rốt cục cũng đã ngộ.

"Dạ, sư phó, đệ tử đến đây, thỉnh sư phụ giúp đệ tử quy y." Mộc Cách hai tay chắp trước ngực, chậm rãi đi tới trước tượng Phật, lẳng lặng quỳ xuống, chậm rãi nhắm mắt lại.

Tóc ngắn Phiêu dật, chậm rãi rơi xuống.

Trần duyên đã hết, không hề có vướng bận.

Nàng hiện tại rất hạnh phúc, mà hạnh phúc của nàng không phải là mình có thể cho, cũng không phải thuộc về mình.

Tất cả đều đã được định trước

Mộc Cách lại mở mắt ra, nhìn Phật tổ trước điện, tất cả biến thành hư vô.(QH ơi sao ta thấy tội anh Mộc Cách quá!!!!)

Buông xuống, thật sự hoàn toàn buông xuống.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

"Nàng còn chưa tỉnh sao?"

Ảm đạm không tiếng động xuất hiện bên người Hiên Viên Cô Vân, liếc qua cửa sổ,người ngồi xổm dưới cửa rốt cuộc đã ngồi bao lâu?

"Không có. Vì sao còn chưa tỉnh lại?" Hiên Viên Cô Vân nắm bàn tay nhỏ bé của Nhược Khả Phi, ánh mắt lo lắng.

"Nhanh thôi, sẽ không vượt qua ba ngày." Ảm đạm nói tràn đầy tự tin, "Còn thủy lộ tiên hoa cách nơi này bốn mươi dặm núi non, tám ngày nữa nở hoa rồi."

"n." Hiên Viên Cô Vân không yên lòng trả lời, liền không nói gì thêm.

"Ngươi nghỉ tạm đi, ngươi đã ở đây hai ngày rồi." Ảm đạm bỏ lại câu nói xoay người, rời đi.

"Ta, chỉ là muốn khi nàng tỉnh lại người đầu tiên nàng thấy là ta." Hiên Viên Cô Vân nói nhẹ nhàng mà rõ, sâu kín vào trong lổ tai Ảm Đạm. Ảm Đạm cúi đầu, ánh mắt trầm xuống, không nhìn thấy, yên lặng đi ra khỏi phòng ở.

Đêm dài, Hiên Viên Cô Vân tựa vào bên giường, đã bắt đầu buồn ngủ, trong tay vẫn như cũ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Nhược Khả Phi.

Không biết khi nào, trong bàn tay nhỏ bé hơi giật giật, Hiên Viên Cô Vân giật mình, ngẩng đầu lên,nhìn đôi mắt mông lung của Nhược Khả Phi.

"Nàng, tỉnh!" Hiên Viên Cô Vân kích động ngồi thẳng người, cười hưng phấn hỏi, nhìn Nhược Khả Phi không nói gì, lo lắng sờ sờ trán của Nhược Khả Phi, vội vàng nói: ’ làm sao vậy, có phải còn không thoải mái?"

"Ngươi, vẫn luôn ở đây?" thanh âm Nhược Khả Phi có chút khàn khàn, ẩn ẩn mang theo đau lòng.

"Có hay không còn không thoải mái?" Hiên Viên Cô Vân quan tâm nhất điều này.

"Có a." Nhược Khả Phi ôn nhu trả lời.

"Làm sao? Làm sao?" Hiên Viên Cô Vân nóng nảy, xem xét.

" Bụng của ta." Khả Phi liếc mắt đưa tình mang ý cười, nhìn người trước mắt có chút tiều tụy sốt ruột còn kém thượng thoan hạ khiêu.

"A?!" Hiên Viên Cô Vân nóng nảy, nhẹ nhàng sờ sờ bụng Nhược Khả Phi, "Ta lập tức đi tìm đại phu. Lập tức tìm."

"Ta bụng rất đói bụng." Nhược Khả Phi cười rộ lên, cười thật thoải mái.

Hiên Viên Cô Vân sửng sốt, giờ mới kịp phản ứng Nhược Khả Phi trêu cợt hắn, tức giận cúi đầu hung hăng hôn Nhược Khả Phi

"Ta đi gọi người làm đồ ăn, đợi lát nữa. Lập tức sẽ có, nàng nghỉ ngơi trước đi" Hiên Viên Cô Vân cảm thấy yên tâm hơn, tươi cười dặn dò.

Mấy ngày qua đi, Khả Phi rốt cục cũng tỉnh, tất cả mọi người tụ tập trong phòng, nhìn Nhược Khả Phi ăn cháo.

"Tỉnh là tốt rồi." Ảm đạm gật gật đầu, "Mấy ngày nữa nên đi tìm thủy lộ tiên hoa."

"Cái này hạ liền đủ, Ly Tâm độc thật khó hiểu có phải hay không?" Vô Hồn cũng gật đầu hài lòng nói, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, "Lão ca, Pearl (viên ngọc)đâu? Ngươi giử phải không, ở chỗ nào?"

"Ở chỗ này đây." Ảm đạm từ trong ngực móc ra một gói to, nhân tiện gõ đầu Vô Hồn, "Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi giống nhau sao? Thứ này ta mang theo tuỳ thân, yên tâm, không lạc được."

"Vậy là tốt rồi." Vô Hồn yên lòng.

"Pearl(viên ngọc) cũng có thể ăn, Diêm Vương muốn hay không thường thức thử, Pearl (viên ngọc) ăn vào có thể dưỡng nhan." Ảm Đạm nâng khóe miệng, cười xấu xa.

Diêm Diễm không lên tiếng kháng nghị lời nói của Ảm Đạm. Bản thân mình không phải cái gì cũng ăn, thật là!

Nghỉ ngơi mấy ngày, Ảm Đạm yêu cầu xuất phát ngay, tuy rằng lộ trình một ngày có thể đến, nhưng đi sớm phòng bất trắc.

Mọi người ngồi xe ngựa tìm thủy lộ tiên hoa.

"Nhìn kìa,ngay trên cùng." Ảm đạm ngẩng đầu nhìn nơi cao nhất ngọn núi, mặt trên mây mù lượn lờ, thấy không rõ hình.

"Cái gì đều không nhìn thấy sao." Vô Hồn bĩu môi. Lưng chừng núi cao cũng đã bị mây mù che phủ, mặt trên lại vụ mênh mông một mảnh(trên núi mây mù một mảnh).Núi này cao quá.

"Hi vọng tối hôm nay có thể đến đỉnh núi." Ảm đạm nhìn khí trời thổi qua Đóa Bạch Vân cúi đầu thuyết câu.

"Đi thôi." Hiên Viên Cô Vân mở miệng nói.

Mấy nam nhân mang các loại vật phẩm bắt đầu leo núi. Buổi tối muốn ở trên chân núi dựng lều trại, xe ngựa không thể đi lên, chỉ có thể tự mình đi bộ.

Mọi người càng leo càng cao, đi đến lưng chừng núi sắc trời dần dần tối. Hiên Viên Cô Vân chiếu cố Nhược Khả Phi, Diêm Diễm nhìn Bạch Hạnh thở hổn hển, thân thủ đỡ nàng. Không nhìn ánh mắt Bạch Hạnh kinh ngạc có phần cảm kích.

"Hiện nghỉ tạm một đêm, ngày mai tiếp tục đi." Ảm đạm nhìn trời, tự mình lên tiếng quyết định. Mọi người đều đồng ý,không ai nói gì bắt đầu dựng lều trại.

Đêm này, cực lạnh.

Bóng đêm tối đen đưa tay không thấy được năm ngón. Hiên Viên Cô Vân cùng Diêm Diễm ở một cái lều trại, Ảm Đạm cùng Vô Hồn một cái lều trại, hai cái lều trại Nhược Khả Phi cùng Bạch Hạnh ở ngay trung gian.

Trong lều, Vô Hồn cùng Ảm Đạm ngủ quay lưng vào nhau.

Ảm Đạm bỗng nhiên mở miệng:"Lão đệ ngủ chưa?"

"Chưa, làm gì vậy lão ca?" Vô Hồn quay người, Ảm Đạm cũng quay người lại, hai người trong bóng đêm đối diện. Cho dù cái gì cũng nhìn không thấy.

"Cha mẹ sau khi qua đời, ta đối với ngươi quá mức nghiêm khắc. Nếu cha mẹ còn, nói không chừng sẽ mắng ta?" Ảm Đạm ha ha nở nụ cười.

"Tại sao đột nhiên nói như vậy?" Vô Hồn nghi ngờ trừng mắt nhìn hắn, trong bóng đêm không thấy được nét mặt của Ảm Đạm, vì thế gắn giọng nói, "Ngươi phát xuân a?"

Thần kỳ, Ảm Đạm không có ra tay đánh người, chính là trên mặt lộ ra nụ cười khổ: "Vẫn chưa từng hỏi quá ngươi muốn nhất cái gì, hôm nay lão ca hỏi ngươi, ngươi phải thành thật trả lời, ngươi muốn cái gì? Mặc kệ ngươi muốn cái gì, lão ca đều sẽ làm cho ngươi có được nó."

"Lão ca, ngươi hôm nay có phải thật vậy hay không phát xuân nữa à?" Vô Hồn thật đàn giận lại nói ra lời nói như vậy.

"Đông" hạ xuống, Ảm Đạm vươn tay trong bóng đêm chuẩn xác đập vào trán Vô Hồn.

"Đau quá a, lão ca đáng chết." Vô Hồn che trán của mình, tức giận khẽ gọi.

"Ta ở nghiêm túc hỏi ngươi, ngươi đang ở đây nói hươu nói vượn, cắt lấy đầu lưỡi ngươi cho chó ăn đi!" Ảm đạm lại có chút chán nản.

"Muốn?" Vô Hồn yên tĩnh trở lại, "Vì sao đột nhiên hỏi như vậy?"

"Ngươi có phải hay không muốn nữ nhân kia?" Ảm đạm thanh âm rất nhỏ nhưng cũng rất lạnh lùng.

"Lão ca!!!" Vô Hồn kinh ngạc hô nhỏ ra tiếng.

"Đừng tưởng rằng ta cái gì cũng nhìn không ra, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi hảo tâm như vậy theo sát giúp nàng tìm thuốc giải là vì cái gì?" Ảm đạm thanh âm lãnh khốc nói

Vô Hồn há to miệng, lại không biết nên nói cái gì cho phải.

Đêm, bên ngoài lều tiếng gió từng cớn rít lên.

Tối đen một mảnh.

Hắc ám, địa phương sinh ra tội ác.

Thật sự như thế sao?

Trong lều, mọi người kéo chặt chăn.

Ngày mai, còn muốn tiếp tục leo núi. Thủy lộ tiên hoa đang ở đó trên cùng.

Hôm sau, tiếng chim hót thanh thúy làm mọi người thức giấc.

Lại tiếp tục hướng lên núi.

Vô Hồn đi sau cùng vẫn cúi đầu không nói gì, Ảm Đạm hưng trí dường như cũng không cao, chậm rãi đi tuốt ở đàng trước.

Đi mãi đến buổi trưa, mọi người mới thấy được đỉnh núi.

"Cuối cùng đã tới." Bạch Hạnh sớm đã mệt mỏi thở hồng hộc, Diêm Diễm vẫn như cũ ở bên cạnh giúp đỡ nàng. Hiện tại rốt cục cũng đã đến được đỉnh núi,mọi người tự nhiên là ai cũng mừng rỡ.

"A" Bạch Hạnh nhìn phía trước dường như có bóng người, kinh ngạc kêu lên tiếng, "Phía trước giống như có người a, còn rất nhiều?"

Mọi người nhìn về phía trước, quả nhiên có hơn hai mươi người canh giữ ở phía trước, thanh niên anh khí bừng bừng đứng đầu, mặt bất phàm, bên trái hắn lão già mặt đầy nếp nhăn, bên phải là một người đang che mặt, theo dáng người xem ra là một nữ tử đang tuổi xuân xanh. Dưới vách gió thổi mấy người góc áo phiên bay, thanh niên cầm đầu khuôn mặt đầy nghiêm nghị. Trước mặt bọn hắn có một gốc cây cực lớn nở đầy hoa, lửa kia hồng nụ hoa nụ hoa chớm nở. Giọt sương còn đọng ở phía trên lòe lòe sáng lên, thật là làm người yêu thích. Thoạt nhìn cũng sắp mở ra rồi, mọi người liếc mắt nhìn, kết luận đó là thủy lộ tiên hoa không sai.

Còn chưa chờ bọn người Nhược Khả Phi lên tiếng, cầm đầu thanh niên đã thấy, quét mắt nhìn,lạnh lùng lạnh nói ngay vào điểm chính: "Các vị cũng là vì thủy lộ tiên hoa mà đến?"

Mọi người ngẩn ra, lập tức Hiên Viên Cô Vân gật gật đầu: "Không sai nương tử của ta trúng độc, cần thủy lộ tiên hoa này làm thuốc.

"Vậy thì thật là xin lỗi, ta cũng vậy cần vị thuốc này,đã ở đây chờ đợi ba năm. Nương tử của ta cũng là trúng độc sắc mặt biến thành đen, cần vị thuốc này khôi phục dung mạo của nàng, ta sẽ không để cho các ngươi lấy." Người trẻ tuổi nói giọng lạnh lùng tràn đầy kiên quyết. Dứt lời, quay đầu ánh mắt ấm áp nhìn cô gái che mặt.

Mọi người nhìn về hướng cô gái che mặt nguyên nhân cũng là bởi vì trúng độc mà biến thành đen sao?

"Xem thực lực nói chuyện." Ảm Đạm cười khẽ một tiếng, đem vác trên lưng gì đó nhét vào thượng, "Thủy lộ tiên hoa cũng không phải của nhà ngươi, cũng không phải ai tới trước là được."

"Các hạ có ý là cùng với chúng ta tranh?" Nam tử trẻ tuổi lạnh lùng, thản nhiên nói, "Ta không hy vọng người khác nói chúng ta lượng kiếm sơn trang lấy đông ép ít. Nhưng là, hôm nay vì thủy lộ tiên hoa, ta tình thế bắt buộc."

"Chậc chậc ~~ thì ra là lượng kiếm sơn trang trang chủ cát Kinh Phong a." Ảm đạm vuốt cằm của mình mỉm cười, cười tràn đầy nguy hiểm, "Thật đáng tiếc, chúng ta hay là không đánh tính buông tay. Ngươi đây chẳng qua là vì khôi phục dung mạo, chúng ta đây chính là dùng để cứu mạng."

Hiên Viên Cô Vân không nói gì, rút kiếm. Bất kể là cái gì sơn trang, muốn hắn nhường lại, tuyệt đối không có khả năng!.