*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chú thích*: Cái tên này là ta chém đó ^^!
Bởi vì có hai vị khách quý đến nên trong phòng bếp người ngã ngựa đổ.
Ninh Hữu Phương thân là đầu bếp chính tự nhiên là người bận nhất.
Đông gia thiếu gia đến đay đương nhiên là không thể khinh mạn, dù thế nào cũng phải xuất ra tuyệt kỹ ẩn dấu mới được. Chỉ là, món ăn càng tinh xảo thì càng mất nhiều công phu chế biến. Vội vã phân phó xuống như vậy, hắn không nóng nảy tức giận mới là chuyện lạ.
Vì vậy, trong phòng bếp liền vang lên tiếng rống giận của Ninh đầu bếp:’’Trương Triển Du, ngươi tới đây cho ta, đem tôm sông này đi xử lý, nhớ làm cho cẩn thận’’.
Trương Triển Du không dám chậm trễ, lập tức vực dậy tinh thần đi làm. Hai người làm việc vặt cũng bị sai bảo xoay quanh. Dù đã như vậy nhưng nhân thủ vẫn không đủ dùng.
Khóe mắt Ninh Hữu Phương liếc thấy bóng dáng Ninh Tịch, lập tức hô:’’Tịch nhi, con đến giúp làm trợ thủ cho Triển Du, trước tiên làm cho xong mấy món nguội đi’’.
Ninh Tịch không chút nghĩ ngợi đáp ứng, lập tức gạt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu, chuyên chú làm việc.
Đây là điều mà Ninh Hữu Phương hết lần này đến lần khác nhấn mạnh.
Mặc kệ đang có tâm sự gì chỉ cần một khắc bắt đầu cầm dao liền phải đem bỏ hết tất cả phiền não qua một bên. Người không yên lòng, chần chừ không có tư cách làm một đầu bếp tốt.
Làm các món ăn nguội cũng không phức tạp, nguyên liệu nấu ăn đều có sẵn, chỉ cần cắt ra rồi trang trí vào đĩa là được. Chỉ là đối với Ninh Hữu Phương, yêu cầu về món ăn nguội cực cao, vì thế chế tác ra một món ăn nguội cũng là một cuộc thi so sánh tay nghề giữa các đầu bếp.
Ninh Tịch dùng dao đem thịt bò đã nấu chín thái thành lát mỏng, Trương Triển Du kiên nhẫn tỉ mỉ đem các phiến thịt đó từng miếng từng miếng xếp vào trong đĩa sứ xinh đẹp. Mỗi phiến cũng không chồng chất lên nhau mà xen kẽ, từ trong ra ngoài tổng cộng ba tầng, nhìn mỹ quan hào phóng.
Đây là món nguội thường thấy nhất gọi là hướng dương thịt nguội.
*Chú thích*: Cái tên món ăn này ở hai nguồn ta dựa vào thì có hai tên khác nhau, tên khác là quỳ hoa thịt nguội, nhưng ta thấy cái tên hướng dương thịt nguội hợp với cách trang trí đã mô tả hơn.
Ninh Tịch liếc một cái, tiện tay cầm củ cà rốt điêu khắc một đóa hoa quỳ đặt ở mép đĩa. Nhìn lại vẫn thấy tựa hồ có chút chưa đủ, nàng dứt khoát tìm dưa leo đến, tỉa lấy phần vỏ làm hai cái lá cây.
Trương Triển Du nhịn không được khen:’’Quả nhiên là Tịch muội tử rất khéo tay’’. Vốn chỉ là món hướng dương thịt nguội bình thường, được những thứ tinh xảo xinh đẹp mà Ninh Tịch điêu khắc tô điểm thêm lập tức lộ ra vẻ chói mắt.
Ninh Tịch cười nói:’’Trương đại ca đừng khen muội như vậy, muội sẽ kiêu ngạo mất’’.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, lạ cúi đầu tiếp tục công việc.
Có hướng dương thịt nguội làm tiền lệ, Trương Triển Du tinh thần tỉnh táo, vài món ăn kế tiếp lại càng đa dạng phong phú hơn. Hoa sen thịt nguội, tứ giác hoa đồng hợp, mặt quạt tam đồng hợp, làm người xem hoa cả mắt (Chậc, hai món sau ta bó tay).
Ninh Tịch thì phát huy công phu khắc hoa hơn người của mình, tỉ mỉ trang trí.
Ninh Hữu Phương ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn, hài lòng gật đầu.
Tay nghề của Trương Triển Du là không thể phủ nhận, mà Ninh Tịch có thể trong thời gian ngắn mà theo kịp tốc độ của Trương Triển Du, thiên tư lại càng hơn người. Món nguội cuối cùng là cá hun khói.
Trương Triển Du đang định động thủ thì nghe Ninh Tịch cười nói:’’Trương Đại ca món cuối cùng này để cho muội thử một lần được không?’’
Trương Triển Du hơi sững sờ, chợt gật đầu cười, thoáng lui về sau mấy bước, để vị trí cho Ninh Tịch.
Trong lòng Ninh Tịch đã sớm có ý tưởng, sau khi tinh tế đánh giá khối cá hun khói to kia liền bắt đầu động thủ. Tay của nàng nhỏ nhắn xinh xắn lại vô cùng linh xảo. Chỉ tốn một khắc công phu đã đem khối cá cắt thành những miếng to nhỏ không đều nhau.
Trương Triển Du nhìn động tác của nàng âm thầm nhíu mày.
Với đao công của Ninh Tịch, đem cá hun khói cắt thành những miếng đồng đều hoặc thái sợi mỏng đều không thành vấn đề, nàng cố ý làm vậy là có dụng ý gì?
Ninh Tịch hiển nhiên là không định giải thích, chuyên chú đem các phiến cá bỏ vào đĩa. Những miếng cá lớn nhỏ không đồng đều nhìn như lộn xộn đó, qua bàn tay khéo léo của nàng đã được ghép thành hai con cá.
Sau đó nàng đem những lá rau xanh biếc trụng nước sôi một chút rồi dùng kéo cắt thành các hình tròn không đều nhau, cẩn thận xếp vào đĩa. Cuối cùng lại cắt trứng gà đã luộc chín thành hình dạng những con sóng nhỏ, đặt xung quanh hai con cá, nhìn qua rất giống những gợn nước lăn tăn.
Ninh Tịch xem kỹ lại một lần, xác định không còn vấn đề gì nữa mới hài lòng gật đầu nhẹ:’’Được rồi’’.
Trương Triển Du đã sớm trợn mắt há mồm.
Hắn học nấu nướng nhiều năm, cũng coi như có chút sở thành. Nhất là ở phương diện chế tác các món nguội, đã từng khổ công một phen, tự cho là mình không kém hơn bất kì đầu bếp nào.
Thế nhưng, đến hôm nay hắn mới biết như thế nào mới gọi là thiên tài chân chính. Trong thời gian ngắn như vậy, nàng có thể nghĩ ra cách chế biến ra một món ăn nguội mỹ qua lại khác biệt như thế, từ đầu đến cuối chỉ cần một lần là đã làm xong.
Mà người thực hiện điều đó là một cô nương mới làm học đồ một tháng, bây giờ nàng còn mở to đôi mắt sáng ngời, cười hì hì nhìn hắn:’’Trương đại ca, huynh thấy món này như thế nào?’’
Trương Triển Du nặn ra một nụ cười khô khốc:’’Rất tốt’’, ngoại trừ hai chữ này hắn cũng không biết nói gì nữa.
Ninh Tịch thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười ngọt ngào:’’Trương đại ca thấy được là được, muội còn sợ huynh không nhìn trúng món ăn này đâu’’.
Trương Triển D cười nhàn nhạt, chỉ là nụ cười kia có chút khổ sở.
Lai Phúc cười hì hì bu lại, sau khi nhìn thấy món ăn mà Ninh Tịch làm lập tức khoa trương hô lên:’’Nha, Tịch muội tử, tay nghề của muội thật khéo a, ta còn chưa bao giờ thấy qua món ăn khác biệt xinh đẹp như vậy đâu’’.
Tiếng than này lập tức hấp dẫn ánh mắt của Ninh Hữu Phương, trong lúc bận rộn tùy ý liếc một cái, sau đó cũng trợn căng mắt:’’Tịch nhi, ai dạy con cách trang trí này?’’
Ninh Tịch cười cười:’’ Nào có ai dạy con, là trong lúc con nhìn Triển Du đại ca làm các món ăn khác thì tùy tiện nghĩ ra’’.
Tùy tiện nghĩ ra?
Ninh Hữu Phương vui vẻ, một lúc lâu sau mới cười nói:’’Tốt tốt tốt, mau bưng lên đi, các vị khách chắc cũng chờ đến nóng nảy rồi’’. Sau đó lại quay đầu đi tiếp tục bận rộn’’.
Tại thời điểm không có người trông thấy, miệng Ninh Hữu Phương cũng nhanh toét đến mang tai.
Lai Phúc đem đĩa cá hun khói kia bỏ vào khay bưng, thích thú cười nói:’’Tịch muội tử, món ăn xinh đạp như vậy, muội đặt cho nó cái tên đi, ta cũng có thể giới thiệu cho các vị khách một chút’’.
Ninh Tịch suy nghĩ một chút, cười nói:’’Liền gọi là cá lội bên hồ sen đi’’.
Lai Phúc liên tục nói tốt, nhanh chóng bưng món ăn đi.
Ninh Hữu Phương cũng không quay đầu lại, nói:’’Triển Du đem ức gà cắt đinh, Tịch nhi, dưa leo cà rốt cắt đinh’’.
Hai người cùng nhau vâng dạ, cúi đầu bận rộn.
Tuy rằng trong hoa se sảnh cỉ có hai khách nhân, nhưng Ninh Hữu Phương lại làm tất cả các món ăn sở trường của mình, Lai Phúc không ngừng chạy tới chạy lui mang thức ăn lên, lòng bàn chân cũng muốn nhũn ra, vẫn không quên bẩm báo phản ứng của khách nhân:’’Ninh đầu bếp, Đông thiếu gia nói món gà hè rượu vừa rồi không tệ
Ninh Hữu Phương tự đắc cười cười. Gà hèm rượu là món ăn sở trường của hắn.
‘’Ninh đầu bếp, Đông gia thiếu gia nói ngày làm món cải trắng xào. Ngài ấy nói lần trước nếm qua cảm thấy món đó rất tốt’’.
Ninh Hữu Phương lập tức đáp ứng, không cần phân phó, Trương Triển Du cùng Ninh Tịch liền đem tất cả các nguyen liệu đã chuẩn bị xong đưa qua.
Đợi đến lúc Lai Phúc bưng cải trắng xào đi, Ninh Hữu Phương mới vừa cười vừa nói:’’Thời điểm lần trước Đông gia thiếu gia đến ăn, ta làm món cải trắng xào này, hắn khen không dứt, hôm nay quả nhiên lại gọi món này.
Ninh Tịch buồn cười, chỉ cảm thấy có cùng quang vinh.
Sau khi bưng lên khoảng chừng hai mươi món ăn, Lai Phúc thở hổn hểnh chạy tới, nhỏ giọng nói:’’Ninh đầu bếp. một vị khách quý nói hương vị của món thịt mặn có chút phai nhạt…’’
Ninh Hữu Phương sững sờ, cau mày.
Đã làm đầu bếp thì ai cũng hi vọng được người ăn tán dương, mà loại bới móc bắt bẻ này làm người ta cảm thấy xấu hổ.
Ninh Hữu Phương làm đầu bếp nhiều năm như vậy, số lần bị soi mói ít lại càng ít. Sau khi đến Thái Bạch lâu, với tay nghề xuất sắc của mình, hắn cơ hồ chưa từng nhận những lời bắt bẻ đó…
Thấy sắc mặt Ninh Hữu Phương trở nên khó nhì, Lai Phúc nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, nhỏ giọng nói:’’Ninh đầu bếp, ngài đừng nóng giận. Vị khách kia ngoại trừ nói hương vị món thịt mặn có chút nhạt thì cũng không nói gì về các món khác…’’
Ninh Hữu Phương trầm giọng hỏi:’’Vị khách kia có khen ngợi các món ăn khác không?’’
Lai Phúc không dám lên tiếng nữa.
Sắc mặt Ninh Hữu Phương đột nhiên tối hơn phân nửa.
Ninh Tịch thấy tình huống không đúng, vội vàng trấn an:’’Cha, khẩu vị mỗi người bất đồng. Vị khách kia vốn không phải người Lạc Dương, đột nhiên ăn món ăn ở đây của chúng ta, nhất thời không quen là chuyện bình thường’’.
Kinh thành ở ngay dưới chân thiên tử, cũng là nơi phồn hoa nhất Đại Yến vương triều. Đầu bếp nổi danh các nơi tụ hội về đây, tay nghề tốt chỗ nào cũng có.
Dung Cẩn hằng năm sinh hoạt trong hoàn cảnh như thế khẳng định đã quen với khẩu vị đậm. Ninh Hữu Phương nghe lời này, sắc mặt hòa hoãn không ít, thuận miệng nói:’’Điều này cũng đúng. Chỉ là Tịch nhi, làm sao con biết vị khách quý kia không phải là người Lạc Dương?’’
Nụ cười của Ninh Tịch dừng lại, sau đó giải thích:’’Lúc trước Đông Tuyết tỷ tỷ lôi kéo con đến tiền sảnh chơi trong chốc lát, đúng lúc gặp vị khách kia, nghe nói hắn là biểu đệ của Đông gia thiếu gia, từ kinh thành tới đây’’ trong lòng không khỏi chột dạ một chút
Trên thực tế, ngay cả Tôn Đông Tuyết cũng không biết lai lịch của Dung Cẩn, Ninh Hữu Phương không nghi ngờ, cười cười nói:’’Nghe nói ở kinh thành tửu quán nhiều như mây, đầu bếp nổi danh khắp nơi đều có, nếu có cơ hội, ta phải đến nơi đó một phen’’.
Ninh Tịch trong lòng lộp bộp chợt lạnh, nhanh chóng tiếp lời:’’Cha Lạc Dương cũng rất tốt mà, đừng đi kinh thành’’.
Lời này xuất ra quá nhanh, lưu loát, khiến Ninh Hữu Phương kinh ngạc nhìn qua, lại không cho là đúng:’’Tịch nhi con không hiểu. Một thân tài nấu nướng của cha nếu chỉ luôn ở tại Lạc Dương này về sau sẽ không thể tiến bộ. Chỉ có đến địa phương tốt tôi luyện một phen mới có thể nâng cao được’’.
Mà chỗ kia, không đâu có thể sánh bằng kinh thành.
Ninh Tịch tức cười, những ký ức kia mơ hồ lại hiện lên.
Kiếp trước, Ninh Hữu Phương dứt khoát dẫn thê tử cùng con cái đến kinh thành, ở phủ của vị quý nhân làm đầu bếp hai năm, tay nghề rốt cục cũng có sở thành. Về sau luôn làm ngự trù trong cung, chiếm được sự thưởng thức của hoàng thượng…
Nàng luôn cảm thấy tất cả diễn ra là do vị quý nhân kia mang lại, lại không nghĩ rằng đó là mơ ước chân chính của Ninh Hữu Phương.