*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bận rộn cả ngày, Ninh Tịch đã sớm mệt mỏi, hai chân bủn rủn.
Đến buổi tối Thái Bạch lâu làm ăn không kém gì so với buổi trưa. Đợi khách toàn bộ tản đi, còn phải rửa chén quét dọn phòng bếp một chút.
Những việc nặng nhọc này đám đầu bếp tự nhiên là không làm. Về phần đám học đồ, lại giống như người làm việc vặt phải cùng nhau làm những việc này.
Ninh Tịch thấy bát đũa dính đầy dầu mỡ liền nhức đầu, tình nguyện đi lau bàn cùng sửa sang lại tủ chén cũng không chịu đi rửa chén.
Ninh Hữu Phương thấy Ninh Tịch gấp rút, đầu đầy mồ hôi đã sớm đau lòng, nhịn không được đi tới gần nói:’’Tịch nhi, những việc này để bọn họ làm đi, con nghỉ ngơi một lát’’.
Chân của Ninh Tịch đã sớm bủn rủn, cánh tay cũng sắp giơ lên không được, lại kiên trì nói:’’Con sẽ cùng những người khác nghỉ ngơi’’. Người nếm trải qua đau khổ mới là thượng nhân. Nếu đã quyết định đi con đường này, cũng đừng nuông chiều chính mình.
Ninh Hữu Phương buồn cười không nói gì, chỉ đàng phải nghe theo nàng.
Đợi đến lúc nghỉ ngơi, Ninh Tịch đã mệt đến mức nói cũng không nói nổi.
Một chén mì gà xé sợi nóng hổi xuất hiện trước mắt Ninh Tịch. Rau xanh màu lục bích, thịt gà xé thành sợi mỏng, bỏ thêm măng thái sợi cùng nấm hương, nhiệt khí cùng mùi thơm bốc nghi ngút.
Cùng lúc đó, giọng nói ân cần của Ninh Hữu Phương vang lên bên cạnh:’’Tịch nhi, cha tự mình làm mì gà xé sợi cho con này, con nhanh nếm thử xem’’.
Trong lòng Ninh Tịch ấm áp, lại có một ít chua xót. Chỉ cần có thể nhìn thấy Ninh Hữu Phương bình an vô sự, cho dù bắt nàng chịu nhiều khổ cực hơn nữa nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Ninh Hữu Phương thấy nàng không động đũa, lập tức cười nói:’’Con làm việc cả một ngày, nhất định là cánh tay đã rất mỏi. Đến đây cha đút cho con ăn’’. Nói xong liền gắp mì sợi lên thổi thổi đưa đến bên miệng Ninh Tịch.
Ninh Tịch thoát ra khỏi những suy nghĩ lung tung, cười há mồm ăn.
Sợi mì không mềm không cứng, dẻo dai mười phần, còn mang theo hương vị nồng đậm của canh gà. Vị thật tốt. Ninh Tịch mới vừa ăn một miếng đã cảm thấy đói bụng, nhanh chóng cầm đũa, từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn.
Ninh Hữu Phương thấy Ninh Tịch ăn khoan khoái liền hài lòng nở nụ cười.
Buổi trưa Ninh Tịch ăn không nhiều lắm, buổi chiều lại phải vội vội vàng vàng làm việc, bụng đã sớm rỗng tuếch. Ăn hết một chén mì gà xé sợi lớn, còn húp phân nửa nước súp mới mới hài lòng thở dài:’’Ăn ngon thật’’.
Ninh Hữu Phương ha ha nở nụ cười, ngạo nghễ nói:’’Mì sợi tự tay cha cán đương nhiên ăn ngon’’.
Trương Triển Du ở một bên nghe, xen miệng nói:’’Tịch muội tử thật có lộc ăn, người bình thường muốn ăn thức ăn do Ninh đầu bếp làm thật không dễ dàng.’’
Ninh Hữu Phương là đầu bếp chính của Thái Bạch lâu, chỉ phụ trách một ít bữa tiệc của khách quý. Khách nhân bình thường gọi món ăn đều là do các đầu bếp khác nấu, hắn sẽ không ra tay.
Chỉ là khi đối mặt Ninh Tịch, ngạo khí của Ninh Hữu Phương dường như lập tức biến mất làm cho người đã rất quen thuộc với hắn là Trương Triển Du hết sức kinh ngạc. Đã gặp qua nhiều người biết đau lòng khuê nữ, nhưng sủng ái đến mức độ như vậy thực rất ít gặp a. Ninh Tịch cười khanh khách nhìn Ninh Hữu Phương một cái, hỏi:’’ Cha, mì sợi còn không?’’
Ninh Hữu Phương cười nói:’’ Cha vừa rồi cán nhiều một chút, nếu con vẫn còn muốn ăn, cha lại làm cho con chén nữa…’’
“Không cần, con ăn no rồi’’. Ninh Tịch nhanh chóng đứng dậy tiếp lấy câu chuyên:’’Cha bận rộn nửa ngày, cũng chưa ăn cơm tối, để con nấu bát mì sợi cho cha ăn đi’’.
Ninh Hữu Phương sửng sốt, đang định cự tuyệt, chợt nhìn thấy ánh mắt tràn đày mong đợi của Ninh Tịch, không biết như thế nào lại gật đầu.
Mì sợi, thịt gà đều đã có sẵn, nấu mì cũng không phải chuyện gì quá khó khăn, để cho nàng thử một lần tốt lắm.
Ninh Tịch thấy Ninh Hữu Phương gật đầu, lập tức vui mừng đứng dậy đi tới cạnh bếp, chọn lấy một cái nồi thiết không lớn không nhỏ bắc lên bếp.
Ngày bình thường thấy Ninh Hữu Phương không tốn tí công sức nào đã cầm được nồi thiết lên, nhưng khi Ninh Tịch cầm lên, nồi thiết kia liền biến thành nặng trịch. Ninh Tịch không dám lộ ra bộ dáng cố hết sức, làm ra vẻ trấn tĩnh đem nồi đảo một vòng trên bếp lò cho nóng đều, sau đó nhanh chóng múc một chén canh gà lớn đổ vào trong nồi.
Đợi canh gà sôi lên, Ninh Tịch đem một phần mì sợi thả vào, thuận tay cho một ít rau xanh, măng non và nấm hương vào. Về phần thịt gà cũng đã được xé sẵn, trực tiếp bỏ vào nồi là được.
Không đến một khắc, một chén mì gà xé sợi đã được bưng ra.
Ninh Tịch bưng chén mì đến trước mặt Ninh Hữu Phương, vẻ mặt mong đợi:’’Cha, người nếm thử xem’’. Đây là lần đầu tiên nàng xuống bếp nấu cơm. Ninh Hữu Phương cười đến không khép miệng được:’’Khuê nữ của cha đích thân nấu mì, không cần nếm cũng biết chắc chắn là ngon. Đúng rồi, cha đi xem vài người khác đã ăn cơm chiều chưa’’. Nói xong liền bưng tô mì như bảo bối đi tìm những đầu bếp khác.
Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là tính khoe khoang một vòng.
Quả nhiên, vừa đến cách vách liền nghe giọng nói to lớn của Ninh Hữu Phương truyền đến:’’Uy uy uy, Chân mập mạp, mấy người các ngươi đã ăn tối chưa, ta hôm nay không cùng các ngươi ăn được, khuê nữ của ta nấu mì gà xé sợi cho ta…’’
Trương Triển Du buồn cười không thôi.
Mặt Ninh Tịch mơ hồ nóng lên, thật mất thể diện…
Đương nhiên, chuyện mất mặt hơn còn ở phía sau…
Vương mặt rổ liếc cái chén trong tay Ninh Hữu Phương một cái, nhếch miêng:’’Chỉ là một chén mì gà xé sợi bình thường mà thôi, có cái gì đáng tự hào’’.
Ninh Hữu Phương không vui, dương dương đắc ý khoe khoang nói:’’Đây cũng không phải là mì sợi bình thường, đây là do khuê nữ của ta tự mình nấu cho ta’’. Đây còn là lần đầu tiên hắn ăn chén mì do nữ nhi làm, trong lòng đang kích động hưng phấn đây. Hồ lão đại nín cười, nghiêm trang đáp:’’Ninh lão đệ, ngươi nếu không có ý định ăn, ta sẽ ‘hỗ trợ’’’.
Ninh Hữu Phương cười hắc hắc:’’Vậy cũng không được, chén mì này đừng ai nghĩ đến chuyện đụng vào’’. Nói xong liền cố ý đứng trước mấy người đầu bếp chậm rãi bắt đầu ăn.
Mọi người không khỏi cười nhạo Ninh Hữu Phương vài câu, Ninh Hữu Phương vẫn một mực giả bộ không nghe thấy, vui thích thưởng thức món mì.
Mặt Ninh Tịch đã hơi đỏ đi tới, nhỏ giọng nói:’’Cha, hay là người ngồi xuống ăn đi’’. Cứ bưng chén mì đứng hút hút trượt trượt cũng quá khoa trương đi. Hồ lão đại lớn tiếng cười chế nhạo:’’Tịch nha đầu, cháu theo cha cháu đứng, chờ cha cháu ăn xong đi. Nếu không ăn xong tô mì này ở đây, hắn sẽ không đi đâu.’’ Cố tình đến trước mặt bọn họ khoe khoang, cam lòng đi mới là lạ.
Chân mập mạp cũng cười tiếp câu chuyện:’’Đúng là Ninh lão đệ có phúc khí, khuê nữ có bộ dạng xinh đẹp, lại nghe lời hiếu thuận’’.
Lời này tự nhiên là Ninh Hữu Phương thích nghe, mặt mày hớn hở đáp:’’Nói đúng lắm, hay cho Chân đại ca có ánh mắt tốt’’.
Mặt cười của Ninh Tịch đã sớm đỏ một mảng, hận không thể làm Ninh Hữu Phương lập tức im miệng.
Cũng chỉ là một chén mì gà xé sợi, nguyên liệu nấu ăn đã có sẵn, nàng chỉ cần nấu chín mà thôi, ở đâu đáng giá như vậy. Mắt thấy Ninh Hữu Phương còn có tư thế chuẩn bị tiếp tục thao thao bất tuyệt, Ninh Tịch vội vàng cười kéo lại đề tài:’’Cha, thời gian không còn sớm, chúng ta nhanh đi dập lò lửa đi’’.
Lúc này, Ninh Hữu Phương mới miễn cưỡng dừng miệng, đem phần còn lại vài ngụm ăn hết, thuận tiện uống sach sẽ nước súp mới đắc chí đi dập lò lửa.