*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ninh Hữu Phương hoàn toàn không nghĩ đến Ninh Tịch có thể nhìn ra ảo diệu của việc khống chế hỏa hầu, tuy không nói ra nhưng trong lòng cảm thấy rất cao hứng. Vui mừng vì có người nối nghiệp.
Ninh Tịch thấy tâm tình của Ninh Hữu Phương vô cùng tốt, cười làm nũng: ’’Cha, chỉ nói không thì không được, người xào một món cho con xem được không?’’
Ninh Hữu Phương sảng khoái đáp ứng: ’’Tốt, bây giờ cha sẽ làm món rau xào tam nhân cho con xem. Con nhớ cẩn thận quan sát.’’
Nói xong liền hưng trí bừng bừng tự mình đứng lên làm mẫu.
Ninh Tịch nhìn hết sức chăm chú, ngay cả nháy mắt cũng không dám.
Cho mỡ heo vào chảo, nhanh chóng xoay chảo một vòng, bỏ hành gừng tỏi vào đảo đều đến lúc bắt đầu có mùi thơm lại cho măng thái nhỏ vào, lật xào đến năm phần chín, tiếp đó bỏ thêm ít nấm mèo thái nhỏ, nấm hương thái mỏng cùng một ít ớt xanh vào đảo liền tay.
Lúc này, tay Ninh Hữu Phương cầm chảo sắt lớn, cách lò lửa khoảng nửa thước. Đợi đến khi tất cả nguyên liệu chín tám phần lại cho thêm gia vị, nhấc cao nồi hết sức, tưới thêm một muỗng dầu ăn.
Trong nháy mắt, một món rau xào tam nhân được bỏ ra dĩa, hiện ra trước mắt Ninh Tịch.
Măng non trắng như tuyết, nấm mèo đen, nấm hương đỏ sậm, phối hợp với màu lục bích của ớt xanh. Màu sắc phối hợp hài hòa, rực rỡ chói mắt, chỉ nhìn một cái đã làm người ta muốn nhào đến.
Ninh Tịch nhịn không được nuốt nước miếng, nhìn Ninh Hữu Phương với vẻ mặt chờ đợi: ’’Cha, con có thể nếm thử được không?’’ Thức ăn mỹ vị thì ai cũng thích, vị giác của nàng lại nhạy bén hơn người bình thường, tự nhiên là càng có thể thưởng thức được chỗ tuyệt vời của món ăn. Thấy thức ăn ngon, tham trùng liền rục rịch.
Ninh Hữu Phương cười ha ha một tiếng, cầm lấy đũa tự mình gắp một miếng đút cho Ninh Tịch.
Ninh Thịch há mồm ăn, nhai vài cái, hương vị ngon miệng lập tức tràn ngập trong miệng. Vị măng tươi mới ngọt thanh không cần nói tỉ mỉ, cái dai ngòn của nấm mèo cũng là một điểm nhấn tuyệt vời. Khiến cho món ăn có thêm dư vị đó là hương nồng của nấm hương. Đủ loại hương vị hội tụ trong một món, quả thực làm người ta yêu thích không thôi.
Bận rộn nửa ngày, Ninh tịch đã đói bụng, lại có một đĩa rau xào tam nhân mỹ vị như vậy trước mặt, đâu còn có thể nhịn được. Cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn nồng nhiệt, trong miệng mơ hồ nói không rõ: ’’Cha, món rau xào tam nhân này ăn ngon thật, vừa có màu sắc, hương vị lại ngon miệng.’’
Ninh Hữu Phương trìu mến nhìn nữ nhi, ôn nhu hỏi: ’’Tịch nhi, cha lại nấu thêm tô mì cho con nhé’’.
Hôm nay nàng liên tục chạy tới chạy lui không ngừng, hắn đều có thể nhìn thấy. Ngoài vui mừng kiêu ngạo, hắn còn cảm thấy đau lòng. Ngày thường Ninh Tịch được nuông chiều quen, đã bao giờ nếm thử cực khổ như thế này?
Ninh Tịch cười lắc đầu: ’’ Không cần, con cùng mọi người ăn là được’’. Luôn nhận đặc thù đãi ngộ, cũng không phải đến để hưởng phúc đi.
Ninh Hữu Phương gật gầu nhẹ.
Ninh Tịch nhìn đĩa rau xào tam nhân, hưng trí bừng bừng đề nghị:’’Cha, con cũng làm một phần rau xào tam nhân cho cha nếm thử nhé?’’
Ninh Hữu Phương không nhịn được cười lên: ’’Nào có ai vừa mới làm học đồ đã thượng nồi xào rau, ít nhất phải qua nửa năm đến một năm, chờ con thuần thục các kiến thức cơ bản rồi nói sau’’.
Kiến thức cơ bản? Làm đầu bếp phải học kiến thức cơ bản gì?
Ninh Tịch tràn đầy hiếu kỳ, không tiếng động hỏi thăm.
Ninh Hữu Phương cười giải thích: ’’Đao công, chước công và phân biệt nguyên liệu nấu ăn, những thứ này đều là kiến thức cơ bản. Nếu không thuần thục những thứ này, tự nhiên không thể thượng nồi xào rau.
*Chú thích*:Theo mình biết thì chước công hay còn gọi là điên chước bao gồm tung hứng thức ăn trong nồi khi nấu, và điều khiển muỗng, nguyên liệu nấu ăn trong quá trình được đun nóng, nếu chỉ dùng xẻng đảo qua, thường sẽ bị nóng quá mức làm cho nguyên liệu dễ bị chín không đều. Nếu dùng xẻng đảo liên tục, có thể làm cho sức nóng lan tỏa đều hơn, cũng làm cho thức ăn chín nhanh hơn, gia vị ngấm đều hơn, hương vị sẽ ngon hơn. Hơn nữa, trang trí thức ăn cũng rất quan trọng, ảnh hưởng nhiều tới chất lượng món ăn. Khi trình bày, yêu cầu động tác múc xẻng nhanh nhẹn, lưu loát, chuẩn xác. Vận dụng điên chước để trình bày, tránh cho thức ăn rơi vãi hoặc bị vỡ nát.
Ninh Tịch nhu thuận gật đầu. Nếu đây đã là quy củ khi làm học đồ thì nàng cũng phải tuân thủ.
Chỉ là nói đến đao công, Ninh Tịch lại nhớ đến Trương Triển Du, nhịn không được khen: ’’Cha, đao công của Trương Triển Du đại ca thật tốt, như thế nào mà bây giờ hắn vẫn làm nhị trù vậy?’’ Chỉ có thể đi theo đầu bếp chính xắt thức ăn, không khỏi có chút phí phạm nhân tài.
Ninh Hữu Phương cười nhạt một tiếng: ’’Đao công của Triển Du quả thật rất tốt, làm việc lại thật thà chịu khó, đã sớm đủ tư cách làm nhất trù, xử lí chút khách nhân bình thường là không thành vấn đề. Chỉ là hắn kiên trì muốn đi theo cha làm nhị trù, cha cũng không nói được’’.
Ninh Tịch hơi sững sờ, đang muốn hỏi vì cái gì, khóe mắt lại nhìn thấy bóng dáng Trương Triển Du, lập tức đem lời nói đã ra đến khóe miệng nuốt vào, trong lòng lại cân nhắc lời nói của Ninh Hữu Phương.
Trương Triển Du không chịu đi phòng bếp lớn xào rau, chỉ muốn đi theo Ninh Hữu Phương làm trợ thủ, vì cái gì?
Chẳng lẽ là vì…
Ninh Tịch mâu quang chợt lóe, bất động thanh sắc liếc Trương Triển Du một cái.
Nam tử này nhìn bề ngoài thật thà phúc hậu thì ra cũng đầy một bụng cong cong quẹo quẹo. Quả thật là nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài a. Ninh Tịch lần đầu tiên nghiêm túc quan sát Trương Triển Du, phát hiện hắn là một nam tử mặt mày tuấn lãng, nhìn thoáng qua thì không tính quá xuất sắc nhưng nhìn thật kỹ lại cảm thấy ngũ quan đoan chính rất thuận mắt.
Mặc dù không bằng vẻ ngoài chói mắt của Thiệu Yến nhưng cũng coi như là đập vào mắt.
Dường như Trương Triển Du đã nhận ra ánh mắt của Ninh Tịch, có chút nghi hoặc nhìn lại.
Ninh Tịch lập tức điềm nhiên như không, thu hồi ánh mắt, đi đến bên cạnh tấm thớt, cúi đầu nhìn, nhịn không được lầu bầu một câu:’’Những thanh đao này nhìn thế nào cũng thấy nặng.’’
Cánh tay, bắp chân nhỏ của nàng cơ bản không có nhiều khí lực, làm sao có thể cầm đao lớn như vậy. Ninh Hữu phương bị chọc cười, tiện tay cầm một con dao ước lượng, sau đó quyết đoán nói: ’’Ngày mai cha sẽ đến của hàng thiết khí đặt làm cho con một bộ đao cụ…’’ Liếc nồi sắt cùng thìa sắt lớn một cái, bỏ thêm một câu: ’’Thuận tiện làm một bộ nồi thiết cùng cái muỗng’’.
Trương Triển Du buồn cười nở nụ cười. Gương mặt nghiêm túc bị vẻ tươi cười này làm sáng lên, đúng là tuổi trẻ hết sức anh tuấn.
Ninh Tịch có chút xấu hổ trừng Trương Triển Du một cái: ’’Huynh cười cái gì mà cười, ta là cô gái, đương nhiên sẽ không có nhiều khí lực giống huynh…’’
Lời còn chưa dứt, tiếng cười của Trương Triển Du lại càng to hơn.
Ninh Hữu Phương cũng cúi đầu buồn bực nở nụ cười.
Ninh Tịch thẹn quá hóa giận, trừng hai người nam nhân đang cười trộm một cái:’’Chán ghét, hai người đều cười nhạo con.’’ Quệt mồm quay mặt đi.
Khuôn mặt lớn cỡ bàn tay kia bây giờ đỏ bừng, đôi mắt long lanh giống như xuân thủy làm người ta nhìn thoáng qua liền không rời mắt được.
Trương Triển Du sửng sốt một lúc, trong lòng âm thầm cảm thán. Tuổi nhỏ đã lộ vẻ xinh đẹp như vậy, tiếp qua vài năm cũng không biết là sẽ xinh đẹp động lòng người đến nhừng nào. Ninh Hữu Phương theo thói quen tiến lên dụ dỗ: ’’Nữ nhi ngoan, con là nữ tử, khí lực ít một tí cũng là bình thường. Đao cụ nồi cụ ở đây đều quá nặng, cơ bản là không hợp với con, cha đi làm cho con một bộ nhỏ hơn, nhẹ hơn một chút. Chúng ta không có ai chê cười ngươi hết. Đúng không, Triển Du?"" Liên tục hướng Trương Triển Du nháy mắt.
Trương Triển Du rất thức thời, lập tức cười nói: ’’Dạ dạ dạ, ta vừa rồi là cảm thấy chủ ý của Ninh đầu bếp rất hảo cười, cũng không phải chê cười ngươi, Tịch muội tử. Muội đừng nóng giận’’.
Lúc này Ninh Tịch mới chuyển giận thành vui, mỉm cười ngọt ngào.
Trương Triển Du trong lòng cười một tiếng, quả nhiên là đứa con nít không lớn.