Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 142: Phiên ngoại chi hiện đại (6)




Khi báo tin An Sâm mang thai cho cha Lư mẹ Lư thì, Trình Quảng Lâm vô cùng vui vẻ, hận không thể lập tức bay về nước tự mình chăm sóc ‘con dâu’, Lư Tỉnh Trần thật vất vả mới khuyên can được.

“Mới hơn hai tháng thôi mà, không cần huy động nhân lực như vậy. Hơn nữa An Sâm da mặt mỏng, mẹ quay về chăm sóc không chừng sẽ khiến em ấy càng xấu hổ hơn. Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc em ấy. Mẹ và cha chờ ôm cháu nội đi.”

Trình Quảng Lâm bị anh khuyên được rồi, cuối cùng cằn nhằn liên miên nói một đống phương pháp chăm sóc phụ nữ có thai (có lẽ là đàn ông có thai?) rồi mới gác điện thoại.

Lư Tỉnh Trần thở phào một hơi, đi vào phòng ngủ thấy An Sâm đang nằm trên giường nhàn nhã lật xem tạp chí, mỉm cười nói:

“Muốn ăn gì không? Anh đi làm cho em.”

An Sâm không hề ngẩng đầu lên.

“Không đói bụng.”

Lư Tỉnh Trần nói:

“Vậy anh tùy tiện làm thứ gì đó. Em chờ nhé.”

“Ừm.”

Nhìn Lư Tỉnh Trần xắn tay áo đi ra ngoài, An Sâm lộ ra một nụ cười mỉm đến mức khóe mắt cong cong.

Tay nghề nấu ăn của Lư Tỉnh Trần tiến bộ rất nhanh. Dưới dự ‘chăm nuôi’ tỉ mỉ của anh, bụng của An Sâm cũng nhanh chóng phình lên.

Đến sáu tháng, Lư Tỉnh Trần không cho phép cậu đến công ty nữa. An Sâm cũng không phản đối. Vóc dáng cậu cao gầy, mặc âu phục vừa người nếu không nhìn kỹ cũng sẽ không thấy cái bụng béo tròn, chỉ cảm thấy cậu hơi béo lên mà thôi. Nhưng qua hai tháng nữa sẽ không thể giấu được. Anh Thiên vốn là công ty giải trí, minh tinh, ký giả lui tới rất nhiều, cậu không có hứng thú trở thành nhân vật bị săn đuổi.

Dưới sự khuyên nhủ của Lư Tỉnh Trần, An Sâm liền cùng anh chuyển về nhà lớn của họ Lư.

Bác Trần vô cùng vui vẻ, mấy ngày nay bước chân đều như mang theo gió. Cha của ông là người làm nhà họ Lư, đến đời ông còn từng đặc biệt đến nước Anh học một lớp làm quản gia chuyên nghiệp, sau khi về nước thì vẫn luôn đi theo Lư Anh Thành. Sau đó anh em Lư Tỉnh Thế và Lư Tỉnh Trần ra đời, ông liền thăng lên chức quản gia, chuyên môn chăm sóc hai vị tiểu thiếu gia. Ông và vợ cũ quen biết nhau ở nước Anh, hai người sau khi ly hôn thì cô con gái duy nhất theo vợ sống ở nước Anh, bác Trần mỗi năm đều qua đó thăm nom một chuyến, tình cảm cha con lạnh nhạt. Chẳng biết là nói với bác Trần bảo thủ cái gì, mãi cho đến khi An Sâm mang thai, bác Trần cuối cùng mới thực sự nguôi ngoai.

Tuy rằng đàn ông mang thai ở trong xã hội này cũng không tính là chuyện gì mới mẻ nữa, nhưng dù sao cũng là một loại khổ cực, một loại nỗ lực. Vì thế lập trường của bác Trần liền hoàn toàn nghiêng về phía An Sâm.

Thân thể Trình Quảng Lâm không tốt, vừa vào mùa đông đã không thích ứng được với khí hậu ở trong nước, bởi vậy mới cùng chồng định cư ở Thụy Sĩ có khí hậu thoải mái dễ chịu hợp lòng người. Bọn họ dự định đầu tháng năm sẽ bay về nước, khi đó cũng đúng ngày sinh dự tính của An Sâm, có thể là người đầu tiên nhìn thấy cháu trai cháu gái đáng yêu.

Đúng vậy. Sau khi kiểm tra, An Sâm đang mang một đôi thai song sinh, giống hệt như huynh muội Dương Tranh.

Lư Tỉnh Trần khi biết kết quả thì tim đập mạnh không thôi, không tự chủ được nhớ tới con trai út Dương Tranh kiếp trước, thật đúng là một người có thủ đoạn độc ác, anh sao lại sinh ra được một đứa con trai như vậy chứ?

An Sâm có thể là cũng có cảm giác, nghe nói là thai song sinh, vẻ mặt có hơi ngây ra.

Sau khi chuyển về nhà họ Lư, An Sâm trở thành đối tượng trọng điểm được bảo vệ. Bác Trần càng hận không thể một ngày hai mươi tư tiếng cả ngày lẫn đêm trông chừng cậu, không cho Lư Tỉnh Trần động tay động chân. Lư Tỉnh Trần chỉ là ở phòng khách đút cho An Sâm ăn lựu thì thuận tiện hôn hai cái, đầu lưỡi hút lấy vị chua ngọt bên môi An Sâm, cổ liền đau nhói, bị người kéo mạnh lôi ra.

“Nhị thiếu gia, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, phải cẩn thận! Phải cẩn thận!”

Vẻ mặt bác Trần tràn ngập trách cứ.

Lư Tỉnh Trần khóc không ra nước mắt.

“Tôi thực sự không làm gì cả, chỉ hôn một cái thôi!”

Bác Trần đẩy gọng kính lão trên sống mũi, đáy mắt lướt qua một tia sáng lạnh, trầm giọng nói:

“Nhị thiếu gia, cậu là đàn ông, còn là một người đàn ông trẻ tuổi, đừng nói với tôi cái gì mà chỉ hôn một chút thôi. Lão Trần tôi chính là người nhìn cậu lớn lên!”

Lữ Tỉnh Trần không hiểu vì sao, rõ ràng là chuyện đương nhiên chính đáng nhưng bị bác Trần trừng đến mức có chút chột dạ, lắp bắp nói:

“Bác cũng quá coi thường tôi rồi, chút tự chủ ấy tôi vẫn phải có, thực sự chỉ là hôn một cái.”

Bác Trần nghiêm túc liếc mắt trừng anh, quay về phía An Sâm ngượng ngùng đến đỏ bừng mặt cố gắng tỏ ra không có việc gì, gương mặt già nua lập tức tràn đầy ý cười.

“An Sâm, quả lựu ăn có ngon không? Trong phòng bếp có ô mai mới mua, còn muốn ăn chút không?”

An Sâm khụ một tiếng, đỡ thắt lưng đứng lên:

“Không cần đâu bác Trần, cháu ăn no rồi, có chút mệt mỏi, lên lầu nghỉ ngơi trước đã.”

“Được được! Cậu lên chậm một chút, chậm một chút! Nhị thiếu gia cậu còn ngây người ra đấy làm cái gì? Còn không nhanh đỡ An Sâm đi!”

Lư Tỉnh Trần đỡ An Sâm chậm rãi đi lên lầu, bất đắc dĩ đùa vui nói:

“Anh hiện tại giống người hầu nhỏ rồi, trước đây bác Trần cưng chiều anh nhất, hiện tại lại dùng sức sai bảo anh.”

An Sâm cười khẽ, nói:

“Là anh không nên chuyển về nhà. Hiện tại bị người quản, anh lại không vui.”

Lư Tỉnh Trần nói:

“Một mình em ở nhà anh lo lắng, quay về nhà lớn vẫn tốt hơn, lúc nào cũng có người. Em xem giờ mới bảy tháng, bụng đã lớn như vậy rồi, hoạt động không tiện, không có ai bên cạnh sao được.”

“Là anh quá cẩn thận thôi.”

An Sâm cười cười.

Đời trước cậu tuy rằng đã sinh con, kiếp này lại là lần đầu tiên. Về chuyện kiếp trước, thực ra phần lớn ký ức đều đã rất mơ hồ. Giống như có người ngày hôm qua vừa ăn xong cơm tối đến sáng sớm hôm sau đã không nhớ rõ mình đã ăn gì nữa, dung lượng của não người có hạh, cho dù thần tiên ban cơ hội nhớ lại kiếp trước, cũng chỉ có thể nhớ được những điểm quan trọng.

Ký ức khắc sâu nhất trong đầu An Sâm chính là những tình cảm sâu đậm với Dương Tĩnh. Những chuyện đã trải qua khác giống như một bộ phim điện ảnh xem cách một tấm màn, không có cảm giác chân thực, chỉ để lại chút ấn tượng đại khái. Bởi vậy với cậu mà nói, mấy bảo bối nhỏ đang ở trong bụng mới là tồn tại chân thực, là những đứa con mà cậu mang thai lần đầu tiên của kiếp này.

Tuy rằng kỹ thuật y học hiện đại rất phát triển, nhưng khổ cực lúc mang thai vẫn không thể tránh được. Chân của An Sâm đã hơi sưng phù lên, ấn một cái liền lõm xuống. Xương chậu phải chịu áp lực, không ngồi được lâu, hành động cũng chậm chạp hơn rất nhiều. Nhưng những cái này vẫn còn nằm trong phạm vi chịu đựng được. An Sâm thầm nghĩ sinh sản thì nằm trên bàn giải phẫu, chờ thuốc tê tan hết thì đã được ôm con trong lòng, như vậy là hay nhất.

Tuy rằng đàn ông sinh con cũng có thể sinh sản tự nhiên, nhưng khẳng định là sẽ khổ cực hơn phụ nữ nhiều lắm. Hiện tại rất nhiều phụ nữ cũng lựa chọn việc sinh mổ, An Sâm cũng không muốn làm khó bản thân.

Ký ức của Lư Tỉnh Trần về kiếp trước có thể nói là khắc sâu hơn An Sâm, dù sao anh cũng mới trở về từ nơi đó. Ký ức của anh về vài lần sinh sản khổ sở của Thương Hải hãy còn mới mẻ, bởi vậy cũng ủng hộ cậu lựa chọn việc sinh mổ.

Nhưng có đôi khi người định không bằng trời định. Cho dù cẩn thận đến đâu, việc sinh sản vẫn gặp sự cố ngoài ý muốn, mấy đứa bé vẫn đến vào lúc bất ngờ nhất.

Vào tiết Thanh minh đầu tháng tư, anh em Lư Tỉnh Thế và Lư Tỉnh Trần sáng sớm đã rời khỏi thành phố đi tảo mộ. Cha của bác Trần cũng được an táng ở nơi đó, hàng năm đều cùng đi với bọn họ.

An Sâm lúc này đã hoạt động rất không tiện, khu mộ của nhà họ Lư lại rất xa, lái xe hơn ba tiếng mới đến, cậu không chịu nổi đường dài như vậy, liền ở trong nhà. Chị Thúy và lão Trương tài xế nhà họ Lư cũng xin nghỉ, chỉ có cậu và một cô người làm ở nhà. Cũng may anh em họ Lư và bác Trần chỉ đi một ngày một đêm, sáng sớm xuất phát buổi tối sẽ về đến, mọi người cũng không suy nghĩ nhiều.

Ai ngờ đến chiều muộn An Sâm ăn cơm tối xong, vừa quay về phòng ngủ nằm nghiêng trên giường một lát, đã bị điện thoại đánh thức.

“A lô?”

An Sâm mơ mơ màng màng tiếp điện thoại.

“An Sam, xe bọn anh nửa đường bị chết máy, đêm nay có khả năng sẽ không về được, nói cho em một tiếng, em đừng lo lắng.”

An Sâm tỉnh táo lại, nhìn đồng hồ một chút, đã là tám giờ tối.

“Các anh đang ở chỗ nào? Sao không đón taxi?”

Tiếng cười khổ của Lư Tỉnh Trần truyền đến.

“Đừng nói nữa. Trước không có thôn sau không thấy nhà. Anh với anh cả và bác Trần đi bộ hơn một tiếng mới tìm được một ngôi làng vào mượn điện thoai. Điện thoại di động ở trong núi không có tín hiệu.”

Năm đó lão gia tử nhà họ Lư chọn khu đất làm mộ thì, có người nói đây là đất phong thủy tốt, mấy trăm năm trước từng an táng Hoàng đế. Có lẽ là vì nơi này quá xa, cách thành phố bốn năm tiếng đi đường, nằm trọn trong núi sâu rừng già, mỗi lần đi đều cực kỳ không tiện. Hai năm trước đường núi được tu sửa lại, đã đỡ hơn rất nhiều. Mấy người Lư Tỉnh Trần lái một chiếc xe đi, hiện tại lại bị hỏng ở nửa đường, ba người đi từ trên núi xuống. Bác Trần tuổi đã cao, anh em Lư Tỉnh Trần còn phải chăm sóc ông.

“Vậy các anh hiện tại phải làm sao bây giờ?”

An Sâm nhíu nhíu mày, lo lắng nói.

“Có thể sẽ phải ở lại chỗ này một đêm. Sáng sớm ngày mai sẽ tìm xe quay về.”

Đang nói, điện thoại liền truyền đến tiếng bác Trần ho khan, còn có tiếng Lư Tỉnh Thế mơ hồ hỏi trong làng có cửa hàng thuốc hay không.

An Sâm hỏi:

“Có phải là bác Trần bị bệnh không? Em nghe thấy bác ấy ho khan ghê quá.”

“Có thể là bị cảm lạnh một chút. Trong núi rất lạnh, lại vừa phải đi trên đường núi một đoạn dài, bác Trần tuổi đã cao, sớm biết vậy hẳn là nên mang theo chút thuốc.”

Giọng nói của Lư Tỉnh Trần có chút ảo não.

“Ai mà ngờ được cái xe anh mua hơn trăm vạn lại bị hỏng chứ.”

“Ai, đừng nói nữa. Anh chỉ là gọi báo cho em một tiếng thôi. Đêm nay không về em cũng đừng gấp, đi nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

“Chờ một chút, làng các anh đang ở hiện tại tên là gì? Ở chỗ nào? Em đi đón mọi người.”

“Cái gì?”

Lư Tỉnh Trần kinh hãi, vội nói:

“Em đừng đến. Em hiện tại sao có thể lái xe! Bọn anh đã tìm được chỗ ở rồi, qua đêm nay sáng mai anh sẽ về.”

“Anh nói cho em biết, cái làng kia tên là gì? Ở chỗ nào?”

An Sâm cố chấp hỏi cho được địa điểm, nói:

“Bác Trần tuổi đã cao, trong làng không có bệnh viện, trên núi lại lạnh, nhỡ như bị lạnh thì nguy. Nghe anh nói thì làng này cách đây không xa, em đi đường cao tốc, khoảng một tiếng sẽ đến. Anh chờ em.”

Cậu không nói thêm nữa cúp điện thoại, xuống giường mặc quần áo, tìm chìa khóa xe đi ra ngoài.

Trong ga ra còn một chiếc Mercedes SUV, rất thích hợp với người đang mang thai như An Sâm hiện tại, ghế ngồi cũng đủ rộng rãi. Cậu kéo đai an toàn thắt trên cái bụng đã hở ra, khởi động xe.