Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 140: Phiên ngoại chi hiện đại (4)




Lư Tỉnh Trần mở to mắt nhìn, thấy trước mắt nào còn là gương mặt của một người già, rõ ràng là gương mặt trẻ tuổi anh tuấn của An Sâm. Anh mờ mịt đi qua, An Sâm kéo anh đến quỳ xuống bên cạnh, chỉ vào một điện thờ nho nhỏ trước mặt nói:

“Chúng ta cùng vái đi.”

“Đây là?”

Điện thờ có một tượng thần nho nhỏ, nhưng kỳ lạ chính là tượng thần này không có gương mặt, cũng không có tên tiên.

An Sâm nhẹ nhàng nói:

“Năm đó vì muốn được gặp lại anh một lần nữa, em cầu thần khấn Phật ở khắp nơi, lại không biết vị thần tiên nào có thể giúp đỡ em. Cho đến một ngày, em ở trong mơ nhìn thấy một vị thần tiên không rõ gương mặt. Thần tiên ấy nói chỉ cần em có thể cầu khẩn ở trước điện thờ của ngài ấy mười đời mười kiếp, sẽ giúp cho nguyện vọng của em thành hiện thực. Vì vậy sau khi tỉnh lại, em liền cho người xây dựng điện thờ này.”

Toàn thân Lư Tỉnh Trần run lên. Anh đột nhiên nhớ tới bản thân hai lần đi qua hành lang trong cốc luân hồn từng trông thấy bên ngoài hành lang có bóng một người già quỳ xuống cầu khẩn.

Lẽ nào… Khi đó là Thương Hải?

Anh từng hai lần trước mười thế và sau mười thế gặp được trên đường, lại không hề nhận ra cậu.

Trước mắt Lư Tỉnh Trần mờ mịt, ẩm ướt dày đặc.

An Sâm nâng hương trong tay lên, lặng yên cúi người lễ vái. Lư Tỉnh Trần không dám chần chừ, thành kính theo sát động tác của cậu.

Hai người vái xong trước điện thờ nho nhỏ, cùng nhau đứng dậy.

An Sâm thở phào một hơi, nhẹ giọng nói:

“Hôm nay, em cuối cùng cũng thực hiện được nguyện vọng rồi. Thì ra, hôm nay chúng ta đến là làm lễ tạ thần.”

Lư Tỉnh Trần nhớ tới lời người trẻ tuổi kia nhắc nhở anh, nói:

“Bên trong hình như còn có một ngôi miếu nhỏ. Vừa rồi thanh niên ở cửa miếu bảo chúng ta nên vào lễ bái.”

An Sâm nói:

“Anh cũng thấy người ấy? Dáng vẻ thật sự là tuấn mỹ, thật không ngờ trên thế gian còn người tuyệt sắc như vậy.”

Lư Tỉnh Trần nói:

“Nói là tuyệt sắc cũng không quá, nhưng người kia hình như có chút kỳ lạ.”

Anh nghĩ chỉ có con trai của vị thần tiên áo tím nhìn thấy trong cốc luân hồi kia là có thể đẹp được đến như thế. Nhưng lại nói tiếp, mái tóc đỏ của thanh niên kia quả thực là vô cùng giống tóc của con trai thần tiên áo tím mà.

An Sâm nói:

“Đừng nói chuyện ở trong miếu thần, chúng ta cũng không nên nói lung tung.”

“Nói cũng đúng.”

Hai người vừa nói vừa quay ra hành lang.

Tượng thần trong điện thờ ở phía sau được một vầng sáng nhàn nhạt màu vàng kim bao phủ, trong luồng sáng lộ ra gương mặt của tượng thần, giống với võ tướng cao lớn tuấn mỹ ở trong đại điện kia như đúc. Đáng tiếc bọn họ đã đi xa, không hề nhìn thấy.

Lư Tỉnh Trần và An Sâm đi dọc theo hành lang một đoạn, sương trắng dần dần tan đi, trước mắt quả nhiên xuất hiện một ngôi miếu nhỏ. Bốn chữ ở trên cửa miếu, hai người ngược lại có thể nhận ra được.

“Miếu Thố Nhi Thần? Thố Nhi Thần này là vị thần tiên nào?”

Nửa đời trước của Lư Tỉnh Trần kiếp này vẫn luôn sống phóng túng, hiểu biết rất ít về những vị thần phật này.

An Sâm lại sinh ra ở nước Mỹ, cuộc sống kiếp trước lại vô cùng khác với kiếp này, bởi vậy cũng không rõ ràng lắm, nghe vậy nói:

“Nếu đã đến, chỗ chúng ta còn ba nén hương, cứ đi vào lễ bái đi.”

Hai người đi vào, phát hiện ở giữa là một tượng thần có gương mặt cực kỳ đẹp, khó phân biệt là nam hay nữ, tiên vị đặt ở trên bàn nói rõ y là Thố Nhi Thần. Nhưng bên tay trái của Thố Nhi Thần còn có một tượng thần cùng cỡ, gương mặt anh tuấn, dáng vẻ ung dung lại pha thêm chút uy nghiêm, trên tiên vị viết bốn chữ ‘Đông Hoa Thần Đế’. Bên tay phải còn có một tượng nữ thần, gương mặt non nớn, bức tượng nhìn qua giống một cô bé, tiên vị bên dưới viết bốn chữ ‘Dao Trạc Tiên Tử’.

Nhìn thế nào sao cũng thấy giống đây là tượng của một nhà ba người chứ?

Trong đầu Lư Tỉnh Trần và An Sâm cùng hiện lên một suy nghĩ như vậy. Thật sự là vị Đông Hoa Thần đế kia nhìn qua quá nam tính, Thố Nhi Thần nhìn qua quá trung tính, mà Dao Trạc Tiên tử là tượng của một cô bé, nhìn quá rất giống con gái của hai người, khiến người ta sinh ra loại suy nghĩ kỳ lạ này. (Thực ra là mấy người nghĩ đúng rồi…)

“Vừa rồi phía trước tượng thần của vị thần kia không có bài vị.”

Lư Tỉnh Trần nhìn trên bàn thờ đặt bài vị ghi tên của ba vị thần, đột nhiên nghĩ tới thần tượng không có danh tính ở đại điện đằng trước.

An Sâm nhẹ giọng nói.

“Chắc là có lý do gì đó. Thần tiên làm việc, tự có đạo lý của mình. Chúng ta chỉ cần thành kính cúng bái là được.”

“Ừ.”

Lư Tỉnh Trần và An Sâm cùng quỳ lên tấm đệm, nâng nén hương trong tay lên thành tâm quỳ bái. Tuy rằng không biết ba vị thần tiên này chủ quản cái gì, nhưng thanh niên vừa rồi ở trong đại điện đã nhắc nhở bọn họ, lúc này hai người họ đều không hẹn mà cùng thành khẩn cầu khấn, mong thần tiên có thể phù hộ cho họ mãi yêu thương nhau, hạnh phúc mỹ mãn.

Nén hương trong tay hai người tản ra làn khói nhẹ không thấy rõ, bao trùm cả ba tượng thần.

Tiếng của một nữ đồng vang lên trong sự im lặng.

“Phụ thân, có người cầu nguyện với con kìa. Oa oa oa, thật là vui, con lại thu được nhang đèn rồi!”

Tiếng một người trầm thấp lại có chút kiêu ngạo nói:

“Không hổ là nữ nhi của Thố Nhi Thần ta, rất xuất sắc! Ngoan, sau này nhang đèn của con nhất định sẽ càng ngày càng nhiều. Sau này người tới bái phụ thân nhất định cũng sẽ bái con!”

Một giọng nói uy nghiêm xuất trần lại có chút bất đắc dĩ nói:

“Vì sao lại đặt tượng thần của ta ở bên cạnh ngươi? Ta không cần nhang đèn.”

Giọng nói trầm thấp kiêu ngạo nói:

“Hừ! Ngươi là phu quân của ta, đương nhiên phải đi hộ tống ta. Thần đế Trọng Quang thực sự là bạn chí cốt, ta nhất định sẽ hảo hảo phù hộ hắn và đại ma đầu kia ân ân ái ái, vĩnh viễn ở cùng nhau. Đúng, ta thật sự là quá giỏi hiểu ý người!”

“Phụ thân, người là giỏi nhất!”

“Đó là đương nhiên, nếu không sao có thể sinh nữ nhi ngoan xinh đẹp như con chứ.”

“Phụ thân, người nói con ban thưởng cho họ một nhi tử hay một nữ nhi?”

“Này còn phải suy nghĩ sao? Mỗi bên một đứa!”

Giọng nói kiêu ngạo trầm thấp vô cùng khí phác nói:

“Bọn họ cúng đèn nhang hào phóng, để bọn họ sinh đủ là được!”

Giọng nói uy nghiêm xuất trần nói:

“Thố Nhi, ngươi chỉ chưởng quản nhân duyên đồng tính, không phải đồng tính sinh con, đừng ra loạn chủ ý cho Dao Trạc.”

“Ta cam tâm tình nguyện. Nữ nhi ngoan, con nói chủ ý vừa rồi của phụ thân có được hay không?”

“Được! Rất hay!”

Cô bé vui vẻ nói:

“Bọn họ dáng vẻ xuất sắc như vậy, cục cưng sinh ra nhất định cũng rất đáng yêu. Dao Trạc là thần tiên cai quản việc đồng tính sinh con, đương nhiên phải phù hộ cho bọn họ nhiều con nhiều cháu.”

Thố Nhi Thần vui mừng khen:

“Con ngoan.”

“…”

Đông Hoa Thần đế im lặng.

Lư Tỉnh Trần và An Sâm không nghe được một nhà ba người thần tiên nói chuyện. Bọn họ vái xong đứng dậy, nhìn nhau cười.

Lư Tỉnh Trần dường như có chút hiểu rõ trong lòng, kéo tay An Sâm nói:

“Đi thôi. Chúng ta có thể rời đi rồi.”

“Ừm.”

An Sâm yên lặng theo sát Lư Tỉnh Trần ra cửa miếu. Ngoài cửa, là khoảnh sân rộng có một chiếc đỉnh đứng sừng sững.

Bọn họ cùng quay đầu lại, tòa đại điện hùng vĩ nguy nga ẩn giấu trong sương mù dày đặc, không thể nhìn rõ. Mà trước mắt, là chiếc tường được xây lên làm bình phong ở trước cổng.

Hai người hiểu rõ bọn họ chỉ có thể đi ra ngoài. Quả nhiên đi qua bức tường bình phong, đó là chiếc cửa lớn bình thường kia. Ra khỏi cửa, chậm rãi đi xuống khoảng mười bậc, chốc lát sau liền đi đến đầu con đường dẫn đến đường núi. Chiếc BMWs màu đen của Lư Tỉnh Trần lặng yên đỗ ở chỗ cũ.

Bọn họ không hẹn mà cùng quay đầu lại, liền thấy sương mù dày đặc đã tan đi, phía sau chỉ có một vách núi cao chót vót, phía trên cũng không có gì cả.