Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 116




Thời gian trôi nhanh, như nước chảy trôi mất, không lấy lại không ngừng được, không chút tiếng động, không thể dùng sức người để cứu vãn.

Đảo mắt đã đến lễ Thánh thọ vào tháng ba.

Trước đây Dương Tĩnh rất ít khi bày tiệc, dốc hết sức lấy việc đơn giản gọn gàng làm chính. Nhưng sinh thần của vua một nước, dù đơn giản ra sao cũng không thể giống người thường. Huống chi lần này là lần đầu tiên Tân hoàng mở vì Thượng hoàng, càng lấy long trọng làm chính, còn kêu Lễ Bộ chuẩn bị pháo hoa, rất náo nhiệt.

Dương Tình vui mừng trong lòng, không chút bận tâm đến mấy món lễ vật, chủ yếu là tâm ý của người thân. Đặc biệt là Tiêu Thương Hải đã bắt đầu chuẩn bị từ nửa năm trước, càng thể hiện được tâm ý của y, hoàn hảo hoàn mỹ, cực kỳ an ủi trong lòng.

Sinh thần của Thịnh Huy đế, bắt đầu từ ngày bảy tháng ba, làm ba ngày ba đêm. Đến ngày chính là ngày chín tháng ba, Tân hoàng đại xá thiên hạ, để cầu phúc cho Thượng hoàng và Thái hậu.

Buổi tối đêm lạnh như nước, Dương Tĩnh đứng ở trên thành lâu, nhìn pháo hoa nở rộ, ánh mắt xa xăm.

Tiêu Thương Hải nhẹ nhàng phủ thêm áo choàng co hắn, thấp giọng nói:

“Đêm lạnh, cẩn thận thân thể.”

Dương Tĩnh cầm tay y, kéo đến đặt trước ngực sưởi ấm:

“Tay ngươi sao lại có chút lạnh?”

Tiêu Thương Hải cười nhạt:

“Không lạnh. Là tay ngươi quá nóng.”

Tiêu Thương Hải mặc một chiếc áo choàng dài bằng lông chim công màu xanh lục nhạt, mái tóc đen biếng nhác xõa ở sau đầu, dung nhan tuấn nhã, con ngươi đen láy tản ra tinh quang cùng tình cảm ấm áp nhu hòa.

Dương Tĩnh nhìn không rời mắt.

Tiêu Thương Hải cười hỏi:

“Nhìn cái gì?”

Dương Tĩnh nói nhỏ:

“Nhìn ngươi đẹp.”

Tiêu Thương Hải không khỏi cười nói:

“Đã từng này tuổi rồi, còn cái gì đẹp đâu.”

Ánh mắt Dương Tĩnh ôn nhu như nước:

“Cho dù ngươi già đến bảy tám mươi tuổi, trong mắt ta cũng là độc nhất vô nhị.”

Tiêu Thương Hải dừng lại một chút, mặt mày khẽ cong:

“Những lời này, đợi đến khi ta bảy tám mươi tuổi ngươi lại nói cho ta nghe, mới chắc chắn được.”

Dương Tĩnh vuốt ve tóc bạc hai bên mai của y, cười mà không nói.

Hai người nắm tay nhau chậm rãi bước về Hi Ninh cung, trên đường đi thỉnh thoảng lại nói nhỏ vài câu.

Dương Tĩnh nói:

“Sinh thần sau này, đừng phô trương như thế. Một bát mì thọ, một phần chúc phúc, cũng là đủ rồi.”

Tiêu Thương Hải nhíu mày:

“Vậy thì quá giản dị. Mặc dù đã thoái vị, nhưng ngươi cũng vẫn đang là Thượng hoàng mà.”

Dương Tĩnh cười khẽ:

“Đừng nói nhiều như vậy. Có ngươi ở bên ta liền thấy không giản dị, trong lòng rất ấm áp.”

Tiêu Thương Hải dừng lại một chút, nói thầm một câu:

“Ngươi thật đúng là dễ nuôi.”

Lại cười trầm thấp mấy tiếng nói:

“Được, ta đã nhớ. Có những lời này của ngươi là đủ rồi.”

Dương Tĩnh chớp chớp mắt, siết chặt tay y trêu chọc nói:

“Thương Hải, mì thọ ta ăn đêm nay chính là mì thọ ngon nhất mà đời này ta được ăn.”

Tiêu Thương Hải khựng lại một chút. Từ nhỏ y đã được dạy dỗ là quân tử xa nhà bếp, làm cơm gì đó, thật ra là lần đầu tiên, ngày hôm nay cũng là nhất thời nổi hứng, muốn cho Dương Tĩnh nếm thử mì thọ do chính tay mình làm, nhưng mì này… Hình như nấu vẫn chưa chín mà.

Y có chút ngượng ngùng, rồi lại vui sướng trong lòng, thấp giọng nói:

“Nếu ngươi thích, sau này lại làm cho ngươi ăn. Tay nghề của ta sẽ càng ngày càng tốt, đến lúc đó ngươi muốn ăn cái gì, ta đều tận tay làm cho ngươi.”

Dương Tĩnh nói:

“Không, ta không muốn thế. Tay ngươi, không nên dùng để làm bếp.”

Hắn hạ mắt nhìn chăm chú vào bàn tay đang nắm. Ngón tay Tiêu Thương Hải thon dài có lực, lòng bàn tay bởi vì quanh năm cầm bút, luyện kiếm mà để lại vết chai. Một đôi tay như vậy, không nên lãng phí ở trong hậu cung này, mà nên bay liệng trên trời cao, ở trên triều đường, gian hồ, dân gian, đều có thể dựng lên một phen đại nghiệp.

Tiêu Thương Hải lại điềm đạm bình thản, thậm chí mang theo chút vui vẻ nói:

“Thế nhưng ta cam tâm tình nguyện.”

Dương Tĩnh chần chừ một chút, giống như có một loại dự cảm, loại dự cảm này khiến hắn bất an, mơ hồ nghĩ có vài chuyện nếu như không hỏi, có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa.

“Thương Hải, gả cho ta, ngươi có hối hận không?”

Tiêu Thương Hải trừng mắt, nói:

“Lại đang nói cái gì nữa? Ngươi không tin ta? Ta sẽ giận đấy!”

Dương Tĩnh vội nói:

“Không phải không phải. Ngươi đừng nóng giận. Thương Hải, ngươi dứt khoát, ta cũng không hối hận. Thật hy vọng những ngày như vậy có thể kéo dài đời đời kiếp kiếp, hận không thể sống thêm năm trăm năm.”

Tiêu Thương Hải bật cười:

“Được! Đừng nói trăm năm năm, dù là năm ngàn năm, năm vạn năm, ngươi sống thành tinh rồi, ta cũng sẽ theo ngươi.”

Khóe môi Dương Tĩnh nhếch lên:

“Ha ha, được, chúng ta đây một lời đã định. Ta muốn khiến ngươi kiếp sau, khiếp sau nữa, lại kiếp sau sau nữa đều ở bên nhau.”

“Được. Ngươi kiếp sau, kiếp sau nữa, lại kiếp sau sau nữa, đời đời kiếp kiếp đều phải ở cùng ta, không được đi tìm người khác!”

“Một lời đã đinh!”

“Một lời đã định!”

Sáng sớm ngày mười tháng ba, ngày thứ hai sau sinh thần bốn mươi lăm tuổi của Thịnh Huy đế, một đời quân chủ được xem là huyền thoại nhất trong lịch sử Đại Thịnh, Thịnh Huy đế là vị vua khai quốc Đông Thịnh, băng hà trong giấc ngủ.

Tiêu Thương Hải vuốt ve thân thể đã lạnh băng của ái nhân, nghĩ thế nào cũng không thể tin tưởng.

Ái nhân tối hôm qua còn ôm chặt ở cùng một chỗ, cẩn thận vuốt ve tóc mai của y, gương mặt, thân thể của y, nhẹ nhàng hôn lên mỗi một tấc da thịt của y, dịu dàng để lại vết tích sau khi hoan ái. Hôn nay, vết tích chưa tan đi, nhiệt độ cơ thể đã băng lạnh.

Đây là đang nằm mơ đi?

Tiêu Thương Hải ôm thân thể của Dương Tĩnh, không nghe thấy tiếc khóc bên tai, nhìn không thấy vẻ mặt bi thương của người thân, chỉ ngơ ngác ngồi ở trên giường, ôm lấy thân thể của ái nhân, không hề nhúc nhích.

Không biết qua bao lâu, có người muốn gỡ tay y ra, y lại giống như một con sư tử mạnh mẽ bị chọc giận, không chút nương tay đạp người kia xuống!

Ai cũng không thể! Ai cũng không thể kéo bọn họ rời xa nhau!

Tiêu Thương Hải ôm chặt Dương Tĩnh, cuộn mình lại bên long sàng, giống như một dã thú bảo vệ lãnh thổ của mình, không chút lưu tình xé rách tất cả kẻ địch muốn xâm chiếm thứ của y.

“Mẫu hậu! Người bình tĩnh một chút, để phụ hoàng xuống mồ bình an đi!”

“Mẫu hậu! Người…”

“Mẫu hâu, phụ hoàn đã đi, ô ô ô…”

Mẫu hậu? Bọn họ đây là đang gọi ai? Sao y đã trở thành mẫu hậu rồi?

Tiêu Thương Hải cúi đầu, dịu dàng vuốt ve dung nhanh đang yên bình say ngủ của Dương Tĩnh.

Đây là ái nhân của y, là thiếu niên ngốc nghếch chạy đến trong cơn mưa to, là Hoàng đế kiêu ngạo phi dương, là chiến thần hiển hách uy vũ trên chiến trường.

Xem này, hắn đã để râu, nhìn qua càng thêm uy nghiêm, càng thêm thành thục ổn trọng.

A, thiếu niên của y đã trưởng thành. Hắn là Hoàng đế, thành phụ hoàng, còn thành tổ phụ.

Thế nhưng hắn lúc này sao lại yên lặng như vậy? Sao hắn không kéo tay y, quấn quít nói ra những lời ngốc nghếch? Sao hắn lại không ôm lại y, hôn lên gương mặt và môi của y? Hắn sao lại không động tay động chân, đáp lại y chứ?

Hắn sao lại…. sao lại…. không hề nhúc nhích?

Nước mắt theo gương mặt của Tiêu Thương Hải rơi xuống. Một giọt lại một giọt, rơi ướt trên thân thể yên lặng.

Tiếng nức nở giống như dã thú từ sâu trong cổ họng bật ra. Giống như một con sói cô độc mất đi bầu bạn, quanh quẩn một mình trên thảo nguyên.