Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 104




Hoàng Tử Quy mỗi ngày đều vội vã chạy đến thỉnh mạch cho Hoàng hậu.

Hiện tại hắn là người đứng đầu của Thái y viện, người càng trở nên trầm ổn, y thuật cũng càng lão luyện hơn.

Hắn ngưng mắt cẩn thận chẩn mạch cho Hoàng hậu xong, nói:

“Mạch thai của điện hạ vững vàng, điều dưỡng vô cùng tốt. Phương thuốc an thai không cần thay đổi, điện hạ mỗi ngày đều dùng đúng giờ là được. Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?”

Tiêu Thương Hải nhíu mày.

Y thuật của bản thân y cũng rất tốt. Nhưng người chữa bệnh khó có thể tự chữa, y lại không thông hiểu về sản khoa, bởi vậy luôn vô cùng nể trọng Hoàng Tử Quy. Lần này y cũng cảm thấy mạch thai có chút kỳ lạ, rồi lại không phân biệt được, lo lắng có phải là bản thân tuổi tác đã cao, không có lợi cho hài tử?

Hoàng Tử Quy cân nhắc một chút, nói:

“Nếu như thần không chẩn sai, trong bụng Hoàng hậu hình như có hai mạch thai.”

“Hai mạch?”

Tiêu Thương Hải sửng sốt, y tự nhiên hiểu rõ việc này có nghĩa là gì.

Hoàng Tử Quy nói:

“Điện hạ lần này có khả năng là mang song thai. Nhưng dù sao mới hơn năm tháng, mạch thai còn chưa rõ, tiếp qua hai tháng nữa sẽ phán đoán được chính xác. Thần xin nhắc trước, mong Hoàng hậu điện hạ sau này hành động nên càng thêm cẩn thận, song thai dưỡng không dễ dàng.”

Tiêu Thương Hải vừa mừng vừa lo, trầm tư một chút, nói:

“Chuyện này trước đừng nói cho Hoàng thượng, chờ qua mấy tháng nữa mạch thai rõ ràng hơn đã.”

“Vâng. Thần hiểu rõ.”

Thực ra Hoàng Tử Quy cũng không quá lạc quan. Hoàng hậu đã tầm tuổi này, lại là nam nhân, tuổi này sinh song bào thai là phiêu lưu rất lớn. Mấy ngày trước hắn nghe nói một nam phi của Thế tử Trấn Quốc công thật vất vả mới dùng bí dược mang thai, cũng khó sinh bỏ mình, tuổi tác mới đầu hai mươi mà thôi.

Tiêu Thương Hải sau khi khinh hỉ cũng hiểu rõ mạo hiểm bên trong, ngày sau càng cẩn thận bảo dưỡng hơn.

Bởi vì thân thể Hoàng hậu bất tiện, Thái tử bận rộn triều chính, Thái tử phi chăm lo sự vụ trong cung, Công chúa Trường Bình cũng hiểu chuyện hơn rất nhiều, mỗi ngày đều đi theo tẩu tử học tập xử lý cung vụ, nhất thời mấy hài tử cũng không dám đến quấy rầy mẫu hậu nhiều.

Dương Kiện cũng đã lâu không vào cung.

Ngày hôm đó trút xuống một trận mưa qua xuân đầu hạ. Dương Kiện đội mưa phóng ngựa quay về thành, vừa vào phủ, liền thấy giữa đại đường có một bóng người quen thuộc đang chắp tay sau lưng mà đứng, đang ngắm tranh chữ trên tường.

“Phụ hoàng!”

Dương Kiện có chút kinh hãi.

Dương Tĩnh quay đầu, mỉm cười nhìn hắn.

Dương Kiện vội vàng bước lên trước:

“Phụ hoàng, muộn như vậy rồi sao người còn tới? Mẫu hậu có biết không.”

“Nhớ con, liền đến thăm con.”

Nói rồi Dương Tĩnh nhăn mặt nói:

“Sao lại đội mưa chạy về như thế? Nhanh về phòng tắm rửa đi, thay y phục, cẩn thận đừng để bị lạnh.”

Dương Kiện lắc lắc ống tay áo, nói:

“Chút mưa nhỏ ấy có là gì đâu.”

“Nước nóng đã chuẩn bị sẵn cho con rồi. Tiểu tử này, quá không biết thương xót bản thân mình. Nhanh đi!”

Dương Tĩnh đẩy nhi tử một cái, đuổi hắn về phòng.

Một lát sau, Dương Kiện vội vã tắm rửa xong, thay y phục khô ráo, chạy đến thấy phụ hoàng đang tựa trên trường tháp trong phòng khách uống trà.

Dương Tĩnh vẫy hắn đến, đưa một chén canh gừng nóng hôi hổi qua, nói:

“Uống nhanh lên!”

Dương Kiện ngửa cổ ừng ực vài tiếng uống cạn.

Dương Tĩnh nhận lại bát đặt lên bàn trà đặt ở giữa tháp, kéo Dương Kiện ngồi xuống dưới tháp bên chân mình, nói:

“Tóc cũng không lau khô đi.”

Vừa nói xong, Khúc Minh liền cầm một chiếc khăn vải bông dâng lên.

Dương Tĩnh cầm lấy khăn vải, vẫy tay ra hiệu với Khúc Minh, kêu đám người hầu hạ lui ra, cẩn thận lau tóc cho nhi tử.

Dương Kiện có chút ngượng ngùng, nói:

“Phụ hoàng, con tự làm được mà.”

Dương Tĩnh hơi thở dài:

“Khi con còn bé trẫm cũng từng lau tóc cho con như vậy. Hiện tại nháy mắt con đã lớn, ra phủ sống một mình, không ở trong cung nữa, ngay cả bóng người cũng khó gặp.

Dương Kiện đỏ mặt, thấp giọng nói:

“Mấy ngày nay hài nhi vẫn luôn bận rộn ở Hình bộ, không vào cung thỉnh an, khiến phụ hoàng nhớ thương, thực sự là bất hiếu.”

Dương Tĩnh nói:

“Con đã trưởng thành, hẳn là có cuộc sống của chính mình. Gần đây phụ hoàng luôn nhớ dáng vẻ của con và Thái tử lúc còn bé. Khi đó các con hầu hạ dưới gối, trẫm mỗi ngày nhìn thấy các con liền vui vẻ. Bất tri bất giác, các con đã trưởng thành, trẫm cũng đã già.”

Dương Kiện nghe vậy, trong lòng khó chịu một hồi, đầu đặt lên đùi Dương Tĩnh, khàn giọng nói:

“Phụ hoàng không hề già chút nào. Ở trong lòng hài nhi, phụ hoàng vĩnh viễn trẻ tuổi như trước, oai hùng như trước. Phụ hoàng, là hài nhi sai rồi. Hài nhi không nên lâu như thế cũng không vào cung vấn an ngài và mẫu hậu, sau này sẽ không thế nữa.”

Dương Tĩnh sờ sờ đầu hắn, ôn nhu nói:

“Mẫu hậu con cũng rất nhớ con. Có thời gian thì đến thăm y.”

Dương Kiện cúi đầu không lên tiếng. Sau một lúc lâu, bỗng nhiên nhẹ giọng nói:

“Phụ hoàng, con còn nhớ rõ năm con mười tuổi không cẩn thận ngã từ trên lưng ngựa xuống, bị gãy một chân. Lúc đó người đang thượng triều, sau khi nghe nói lập tức bãi triều chạy đến, một đường bế con từ chuồng ngựa về Phượng Nghi cung.”

Dương Tĩnh nói:

“Đúng vậy. Lúc đó Kiện nhi thật là dũng cảm, vẫn nói ‘Phụ hoàng, con không đau. Con không sợ’. Thực sự là một nam tử hán nho nhỏ. Con không biết đâu, lúc đó trẫm vừa thương con, vừa kiêu ngạo vì con.”

Hai mắt Dương Kiện sáng lên, ngốc ngốc hơi mỉm cười, nhớ lại nói:

“Khi đó mỗi ngày phụ hoàng sau khi hạ triều đều sẽ đến thăm con, còn cẩn thận hơn cả mẫu hậu, ngay cả Thái tử ca ca cũng ghen tị với con mà.”

Dương Tĩnh cười ha ha.

Dương Kiện ôm hai chân Dương Tĩnh, chôn mặt vào giữa hai chân hắn, có chút nghẹn ngào nói:

“Phụ hoàng, người thật tốt với con.”

“Đứa ngốc này.”

Phụ tử lẳng lặng ngồi một lát. Dương Tĩnh cũng không hỏi Dương Kiện muộn như thế còn ra khỏi thành làm cái gì, mà Dương Kiện cũng không nói.

Một lúc sau, Dương Tĩnh nói:

“Được rồi, trẫm phải quay về đây. Cửa cung cũng sắp đóng rồi.”

Dương Kiện quan tâm nói:

“Phụ hoàng, sau này người đừng cải trang xuất cung nữa, con sẽ thường xuyên quay lại thăm người. Cho dù xuất cung, người cũng nên mang theo một vài thị vệ.

Dương Tĩnh cười nói:

“Biết rồi, trẫm có mang theo người mà.”

Dương Kiện tiễn Dương Tĩnh một đường đến cổng chính.

Lúc này mưa đã tạnh, Dương Tĩnh lên ngựa, mang theo thị vệ đi được một đoạn, quay đầu lại nhìn, thấy Dương Kiện vẫn còn đứng ở cửa, ngây người nhìn theo hắn.

Dương Tĩnh dừng lại vẫy vẫy tay với hắn.

Dương Kiện nhanh chóng chạy đến, nói:

“Phụ hoàng, người quên thứ gì sao?”

Dương Tĩnh lấy từ trong ngực ra thứ gì đó được bọc trong một chiếc khăn, đưa cho Dương Kiện, mỉm cười:

“Thiếu chút nữa đã quên. Đây là cố ý để dành cho con.”

Dương Kiện mở khăn ra, thấy bên trong là mấy khối song hà cao hấp mềm mại ngọt ngào, không khỏi sửng sốt.

Hiện tại mới là đầu mùa xuân, nguyên liệu rất quý giá, trong cung ít khi làm song hà cao, mỗi lần chỉ có thể làm ra một mâm nhỏ.

Dương Kiện từ bé đã thích ăn loại điểm tâm này, hai mùa hè thu thì không nói làm gì, đông xuân rất hiếm khi được ăn.

Hắn ngây người ôm mớ điểm tâm này, đột nhiên cảm thấy trong lòng vừa chua xót vừa nhói đau, viền mắt đỏ lên.

Hắn cúi thấp đầu, Dương Tĩnh ngồi trên lưng ngựa không nhìn thấy được vẻ mặt của hắn, cúi người xuống sờ sờ đầu hắn, nói:

“Muộn rồi, mau quay về đi thôi. Về rồi phải uống thêm một bát canh gừng nữa, cẩn thận đừng để bị lạnh.”

Dương Kiện cúi đầu lên tiếng, lúc này Dương Tĩnh mới mang người rời đi.

Có dịch thể rơi xuống trên song hà cao, Dương Kiện lau mặt, nhìn bóng lưng của phụ thân biến mất ở góc đường.

Hắn vô cùng cẩn thận dùng khăn bọc song hà cao lại, cẩn thận ôm vào trong lòng, đứng im tại chỗ một lúc, cho đến khi màn đêm buông xuống, mới chậm rãi xoay người quay về phủ đệ của mình.