Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 100




Dương Tĩnh yên lặng nhìn y, đáy lòng vô cùng rung động.

Được một người vô cùng ưu tú như vậy yêu, là một chuyện may mắn biết bao, hạnh phúc biết bao.

Thế nhưng song song với thỏa mãn, Dương Tĩnh còn cảm giác được một loại đau nhức sâu đậm.

Qua không bao lâu nữa, hắn sẽ bỏ lại bầu bạn yêu dấu như thế, một mình rời đi. Khi đó, Tiêu Thương Hải sẽ khổ sở như thế nào, thương tâm như thế nào đây? Hắn sao có thể nhẫn tâm, để lại ái nhân quanh quẩn trên cõi đời này một mình chứ?

Hắn nói không nên lời, nắm chặt tay Tiêu Thương Hải đặt lên ngực.

Tiêu Thương Hải khiếp sợ nhìn hắn, chân tay có chút luống cuống:

“Ký Nô, ngươi…”

Có một giọt nước rơi xuống trên mu bàn tay của Tiêu Thương Hải, Dương Tĩnh lúc này mới phát hiện ra, bản thân mình lại đã rơi lệ đầy mặt.

Thật mất mặt. Hắn thế nhưng cũng không muốn nói gì cả, chỉ lắc đầu, ôm lấy Tiêu Thương Hải.

Tiêu Thương Hải xoa xoa lưng hắn, hoảng loạn nói:

“Ngươi xem ngươi…. Sao lại khóc chứ? Ta nói ra điều gì khiến cho ngươi đau lòng sao?”

Dương Tĩnh rầu rĩ nói:

“Không có. Ngược lại còn rất vui.”

Tiêu Thương Hải bật cười:

“Vui vẻ đến mức bật khóc? Này thật đúng là dọa người. Ta nói bệ hạ, ngươi là muốn để ta dỗ dành ngươi sao?”

Dương Tĩnh chôm mặt bên cổ y, khàn khàn nói:

“Thương Hải, nếu có một ngày nào đó, ta đi trước ngươi một bước thì làm sao bây giờ?”

Tiêu Thương Hải hơi cứng người, thấp giọng trách mắng:

“Nói bậy cái gì chứ!”

“Người có sinh lão bệnh tử. Ta mặc dù là đế vương, nhưng cũng không thể tránh được. Thương Hải, đồng ý với ta, nếu như ta đi trước ngươi, ngươi nhất định phải cố gắng sống tốt!”

Tiêu Thương Hải đẩy hắn ra, nhíu mày nói:

“Đang tốt đẹp ngươi nói cái này làm cái gì! Ta không thích nghe!”

Dương Tĩnh nói:

“Còn nhớ chuyện xảy ra khi tuyển tú vào năm Vũ Hợp thứ tám không? Có lẽ một ngày nào đó ta…”

Tiêu Thương Hải lập tức che miệng của hắn lại, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, lạnh lùng nói:

“Không được nói bậy! Bệ hạ là ngôi cửu ngũ, tự có trời cao phù hộ, bất cứ việc gì đều có thể tai qua nạn khỏi!”

Dương Tĩnh dừng lại một chút, bình tĩnh nói:

“Thương Hải, ngươi phải đồng ý với ta, nếu có một ngày nào đó ta mất, ngươi cũng phải cố gắng sống sót. Nếu như ngươi không đồng ý, ta nằm trong hoàng lăng cũng không thể an tâm.”

Tiêu Thương Hải thấy hắn cứ dây dưa không ngừng với trọng tâm câu chuyện này, thật sự có chút sợ hãi, cuống quít nói:

“Được được được, ta đồng ý. Sau này ngươi cũng đừng nói về chuyện này nữa!”

Dương Tĩnh mỉm cười, nói:

“Thực ra ngươi không cần lo lắng như vậy. Tử vong chỉ là bắt đầu của một người, đi ở trên con đường kia, tuy rằng có chút lạnh lẽo cô đơn, nhưng sẽ không sợ hãi.”

Tiêu Thương Hải lớn tiếng quát:

“Im miệng! Ta không cho ngươi nói nữa!”

Dương Tĩnh thấy y thực sự tức giận, lúc này mới nói sang chuyện khác, lau mặt than thở:

“Trẫm vừa rồi thật đúng là mất mặt, ngươi phải quên bộ dáng lúc nãy của ta đi mới được.”

Tiêu Thương Hải lạnh nhạt nói:

“Ta không quên. Ngày nào đó ngươi khiến ta không vui, ta sẽ nói chuyện này cho nhi tử nhi nữ của ngươi. Hừ, không chỉ nhi nữ, tương lai có tôn tử tôn nữ rồi, ta cũng sẽ kể lại lần nữa cho chúng nghe.”

Dương Tĩnh thảng thốt kêu lên:

“Không cần ác như thế đi? Trẫm còn mặt mũi nữa sao? Ái khanh xuống tay nương tình mà.”

Tiêu Thương Hải liên tục cười nhạt:

“Ta xuất phát từ phế phủ mà nói hết toàn bộ bí mật chôn giấu dưới đáy lòng cho ngươi nghe, kết quả ngươi trả lại ta một đống nước mắt nước mũi. Ta không vui!”

“Đừng.”

Dương Tĩnh lấy lòng nói:

“Không phải ta cũng đem chuyện ta yêu ngươi từ lúc nào nói cho ngươi biết rồi?”

“Ngươi đã sớm nói rất nhiều lần, ta đều nghe đến mức không muốn nghe nữa.”

“Hắc hắc hắc, vậy ngươi nhất định không biết ta lần đầu tiên gặp ngươi trong mơ là thời gian nào đi?”

Tiêu Thương Hải đột nhiên nhớ tới buổi tối năm mình mười lăm tuổi kia, tuấn nhan không khỏi đỏ lên, mắng:

“Hừ! Ta mới không thèm biết đâu!”

“Chậc chậc, vậy ngươi đỏ mặt cái gì? Ta chỉ nói là mơ thấy ngươi, còn chưa nói là mơ thấy ngươi làm cái gì, ngươi là đang nghĩ đến ‘chuyện tốt’ nào vậy?”

Này còn không phải là phu phu làm lâu thì ăn ý sao? Dương Tĩnh nhìn sắc mặt Tiêu Thương Hải thì thuận miệng nói như vậy, nhưng lại nắm được tâm sự của Tiêu Thương Hải.

“Cút!”

“Ôi…”

Đây là tiếng kêu thảm thiết của Hoàng đế khi bị đá xuống khỏi long sàng.

Tiêu Thương Hải cuối cùng cũng tiếp nhận chuyện sửa sang thư khố.

Y để thái giám biết chữ, trước tiên ghi lại tên của toàn bộ sách, nhìn danh sách trước rồi phân loại sơ bộ một lần. Sau đó mới đặc biệt lấy sách xuống xem qua nội dung rồi mới phân loại.

Y vốn học phú ngũ xa, hiểu sâu biết rộng, việc này đối với y mà nói chỉ là để tiêu bớt thời gian, lại có thể thể hiện tài năng của mình. Chỉ là y vừa vô cùng vui vẻ có được sự đồng ý làm việc này từ Dương Tĩnh, thì phản ứng nôn nghén lại trở nên mạnh mẽ, thật đúng là vui quá hóa buồn.

“Ọe ——“

Tiêu Thương Hải ngay cả ruột cũng muốn nôn ra. Phản ứng lần này cực kỳ mạnh mẽ, sáng trưa tối, không lúc nào yên. Lúc đầu chỉ là ăn uống không tốt, nhưng tốt xấu gì còn có thể ăn một chút gì đó, hiện tại ngay cả chút đồ ăn cũng không ăn được.

Dương Tĩnh lo lắng không thôi, Tiêu Thương Hải trái lại còn phải trấn an hắn:

“Không có việc gì đâu, qua ba tháng đầu là tốt rồi.”

“Nhưng cũng không thể giày vò như thế chứ.”

Sắc mặt Dương Tĩnh xấu xí.

Tiêu Thương Hải súc miệng, uống chút mật ong nhuận cổ họng, hữu khí vô lực nói:

“Có thể là do tuổi tác đã lớn, phản ứng mới mạnh mẽ như thế, bệ hạ không nên quá lo lắng, ta không sao.”

“Cũng gầy đi rồi, còn nói không sao.”

Dương Tĩnh đã sớm gọi toàn bộ ngự y đến tìm hiểu một lần, nhưng không tìm được cách nào tốt, chỉ phán là phải đợi mấy tháng đầu này qua đi.

Tiêu Thương Hải nói:

“Trước đó ngươi không phải là còn có việc sao? Nhanh đi làm đi, đừng vì ta mà làm lỡ chính sự, nếu không lại khiến ta mang tội.”

“Ở bên đó còn có Thái tử mà, mấy ngày này trẫm ở lại đây cùng ngươi.”

“Dương Quang Vinh mới bao nhiêu tuổi chứ, bệ ta an tâm để mặc nó? Tự mình đi xem một chút đi, cả ngày ngươi cứ ở chỗ này, ta cũng không an tâm.”

Dương Tĩnh không cam lòng bĩu môi:

“Rời khỏi ngươi ta mới không an tâm đâu. Sao lại muốn đá ta đi như vậy chứ?”

Tiêu Thương Hải có chút đau đầu. Sao y cảm thấy mấy ngày nay Dương Tĩnh càng ngày càng giống một tiểu hài tử như vậy? Chỉ thích quấn lấy y. Tuy rằng y cũng thích ái nhân gần gũi, nhưng hai người đã lớn tuổi còn quấn quít như thế, y cũng cảm thấy phiền mà.

Bất đắc dĩ, Tiêu Thương Hải không thể làm gì khác hơn là dùng thủ đoạn dỗ dành nữ nhi, khuyên can mãi, cuối cùng mới có thể tống vị ‘nhi đồng lớn tuổi’ này khỏi Phượng Nghi cung.

Mặc Hương đợi Hoàng thượng rời đi, mới hé miệng cười nói:

“Điện hạ, Hoàng thượng bảo vệ ngài như vậy, ngài cũng thực sự là nhẫn tâm mà.”

Tiêu Thương Hải trừng mắt, nói:

“Được rồi. Ta ở đây chịu tội, hắn nhìn cũng khó chịu. Còn không bằng để mình ta chịu, hai người cũng thoải mái hơn một chút.”

Mặc Hương cảm thán nói:

“Tấm lòng của điện hạ với Hoàng thượng như thế, thực sự là không thể chê. Nô tỳ tình nguyện ăn chay một năm, chỉ mong tiểu Hoàng tử ngoan ngoãn hơn chút, đừng giày vò ngài như thế nữa.”

“Càng giày vò lợi hại, càng nói rõ tiểu tử này mạnh khỏe.”

Tiêu Thương Hải vuốt ve phần bụng đã hơi cứng lại, khóe miệng cong lên. Y có dự cảm, lần này nhất định là nhi tử.

Giờ này khắc này, y cùng Dương Tĩnh không hề biết, hài tử chưa sinh ra này tương lai lại khơi lên một hồi tinh phong huyết vũ thế nào, lật đổ chính tông của Đại Thịnh, giết cháu đoạt vị, trở thành vị quân vương bị tranh luận nhiều nhất trong lịch sử Đại Thịnh.