Thập Tam Yêu

Chương 40: Rất đẹp




Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Trần Hứa Trạch dọn dẹp trong nhà sạch sẽ, những thứ làm Chu Yểu vừa đỏ mặt vừa “tức giận”, theo túi rác lên xe rác, bị ném đi rất xa.

Nhưng nghĩ thế nào vẫn không thoải mái.

Buổi chiều vào thời gian nghỉ ngơi, Chu Yểu đi chân trần đến bên cạnh Trần Hứa Trạch, cậu đang ngồi xếp bằng dưới đất, cô ra vẻ đá chân cậu như trẻ con.

“Sao thế?” Cậu ngẩng đầu, đưa tay kéo cô ngồi xuống, vòng tay qua, ôm cô vào ngực mình.

Chu Yểu nhìn chằm chằm mặt cậu, hỏi: “Từ khi cậu, cậu trở nên như vậy, như vậy… Như vậy?”

Quả thực khó có thể hình dung, cô cũng ngại nói ra khỏi miệng.

Trần Hứa Trạch nói: “Cậu đang hỏi lịch sử dậy thì của mình?”

“…” Cái gì chứ!

Chu Yểu khụ một tiếng, nói: “Ý mình là, từ khi nào cậu bắt đầu có những suy nghĩ xấu xa này trong đầu?”

“Không xấu xa.” Cậu cường điệu một lần trước, sau đó mới đáp: “Từ sau lần đầu tiên bị “ướt chăn”, có xem qua sách giáo khoa sinh lý, liền hiểu những chuyện này.”

Chu Yểu biết những lời của cậu có ý gì.

“Mình cảm thấy cái này không có gì mà phải hỏi, mỗi người đến một giai đoạn trưởng thành nhất định, đủ trưởng thành thì sẽ bắt đầu có suy nghĩ về phương diện này.” Cậu nói: “Nhưng mà mình đúng là sau ngày đó mới xác định...”

“Xác định cái gì?”

Cậu nhìn chằm chằm cô không nói lời nào.

Chu Yểu cảm thấy kỳ lạ.

Một lúc lâu sau, Trần Hứa Trạch nói: “Cậu có nhớ hồi sơ trung có một ngày chúng ta cùng nhau đi học, sáng hôm đó mình không hề nói với cậu một câu không?”

Chu Yểu không thể nhớ nổi, số ngày hai người họ cùng nhau trải qua đã quá nhiều, cô lắc đầu: “Không nhớ.”

“Dù sao cũng là ngày đó, đó là vào ngày bị “ướt chăn”, sau đó mình hiểu chuyện gì đang xảy ra.”

“Chuyện gì chứ?”

Trần Hứa Trạch nhìn Chu Yểu hơi nhíu mày, chiếc mũi xinh xắn cao thẳng cũng hơi nhíu lại, đôi mắt cậu hơi tối, “Bởi vì ngày đó mình bắt đầu ý thức được...” Chu Yểu còn chưa nói gì, cậu đã nói tiếp: “Sáng hôm đó mình không nói chuyện với cậu, là bởi vì buổi tối làm ướt chăn đó, mình nhìn thấy cậu trong mơ.”

Chu Yểu ngẩn ra một lát. Đầu óc linh hoạt xoay chuyển một lúc lâu, sau đó mới hiểu ý cậu là gì. Đột nhiên, mặt cô lại nóng lên.

“Cậu…”

Trần Hứa Trạch đưa tay ôm lấy eo cô, “Cho nên...”

“Cho nên cái gì?”

“Đây là hiện tượng rất bình thường, đến tuổi là sẽ có phản ứng như vậy, cậu nhìn xem lúc đó mình có làm gì không? Không có. Cậu bé nào cũng sẽ có một quá trình lớn lên như vậy, không có gì mà phải hỏi.”

“Hơn nữa...”

Cậu nâng cằm cô, cúi đầu chạm vào môi cô một cái, nghiêm trang vì thanh danh của mình, “Mình đối với cậu, không hề xấu xa.”

Chu Yểu âm thầm bĩu môi, hừ một tiếng, không tranh luận với cậu.

Cô ngả ra phía sau, khóe môi không nhịn được mà mỉm cười, dựa vào lồng ngực ấm áp rắn chắc của cậu.

...

Lúc ánh mắt trời đang còn chói mắt, Trần Hứa Trạch đi lấy quần áo phơi khô vào, Chu Yểu một mình ra ngoài mua đồ ăn. Trần Hứa Trạch muốn cô chờ mình đi cùng, cũng nghĩ không thể ra cửa vào thời điểm ánh mặt trời không tốt cho cơ thể này, cô xua tay không thèm để ý, “Chỉ vài bước thôi, chợ bên kia rất gần, hơn nữa đồ cần mua cũng không nhiều lắm, mình về nhanh thôi.”

Cô vừa nói vừa thay giày ra cửa, Trần Hứa Trạch ôm quần áo ném lên giường, đi ra đại sảnh, “Vậy cậu che ô mà đi.” Cô lười, Trần Hứa Trạch lại kiên trì, lấy một cái ô che nắng trên giá nhét vào tay cô.

Chu Yểu còn bất mãn bĩu môi với cậu.

Nhắc đến mới nhớ, cái ô này là Chu Yểu đưa cho Trần Hứa Trạch, cậu là một nam sinh, sao có thể để ý mấy chi tiết phơi nắng này, là Chu Yểu sợ cậu mùa hè bị cảm nắng, cho nên mua cho cậu một cái ô. Sau khi cái ô đó hỏng, cậu lười đi mua cái mới, vì thế mỗi năm Chu Yểu đều phải mua cho cậu một lần.

Tính ra những chuyện mà cô nhọc lòng vì cậu cũng rất nhiều.

Chu Yểu che ô ra cửa, đi một đoạn xa mới thấy Trần Hứa Trạch đóng cửa, trong lòng cô buồn cười, đi qua ngõ nhỏ cũ đã đi mấy trăm lần, tuy rằng gần đây không thường đi bên này, nhưng cũng là địa bàn quen thuộc, cần gì phải lo lắng như vậy.
Về phương diện sinh hoạt hằng ngày, Chu Yểu thật sự rất có kinh nghiệm, từ nhỏ cô đã hiểu chuyện, giúp đỡ việc nhà, mua đồ ăn gì đó ở căn bản không thể làm khó cô.

Đến chợ mua vài món để nấu bữa tối, Chu Yểu đi dọc theo con đường vừa nãy quay về.

Thật ra con ngõ này khá dài, cô buồn chán, lúc ra khỏi chợ thì mang tai nghe vào, lấy điện thoại bật nhạc để nghe cho đỡ chán.

Đi qua ngõ nhỏ, trên đường cô gặp vài người hoặc tách ra hoặc tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm, Chu Yểu lễ phép mỉm cười gật đầu một cái xem như chào hỏi, từ khẩu hình của đối phương cô cũng có thể nhìn ra được, người ta đang nói chuyện với mình.

Chu Yểu bước đi, lúc đi qua một nhóm cuối cùng, Chu Yểu cứ như vừa nãy, mỉm cười gật đầu, nói: “Chào các cô.”

Đúng lúc này nhạc dừng lại, vài câu “chào cháu”, “chào cháu”, “cô gái nhỏ thật xinh đẹp” chen vào lỗ tai cô. Cô đi về phía trước, đang định lấy điện thoại xem máy phát nhạc làm sao, vì sao bỗng nhiên dừng phát thì nghe phía sau vang lên một giọng nữ không cao không thấp, có vẻ cay nghiệt.

“Ôi chao! Mấy đứa con gái bây giờ đúng là tệ quá, không hề biết xấu hổ, còn nhỏ đã ở trong nhà đàn ông…”

Bước chân Chu Yểu dừng lại một chút, lại như không có việc gì, ra vẻ ngồi xuống cột dây giày.

“Này, đừng có nói như vậy, không phải đó là con gái của Chu Ma bên kia ngõ sao, cũng đâu phải là chưa gặp, từ nhỏ con bé đã rất ngoan, tất cả mọi người ai cũng biết con bé có quan hệ tốt với đứa cháu nhà họ Trần, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, là thủ khoa đó! Ngày đó lãnh đạo Thất Trung dẫn người cầm pháo đến, treo trước nhà hai đứa nó, cái tấm lụa đỏ được treo lên ấy, chúng tôi nhìn mà vô cùng hâm mộ! Hai đứa trẻ này có tiền đồ như vậy…”

Người phụ nữ thay cô nói chuyện còn chưa nói xong, giọng nữ chua ngoa đã chen vào: “Có tiền đồ thì sao? Là thủ khoa thì sao? Chu Ma dạy ra một đứa con gái như vậy, thành tích có tốt tôi đây cũng không cần! Mới mười tám tuổi đã ở chung với đàn ông, mấy người lại không phải không biết nhà họ Trần, đôi vợ chồng nhà họ Trần ở trung tâm thành phố, hai ông bà đã sớm mất, nhà chỉ có một mình thằng bé đó ở, con bé kia là người nhà họ Chu, mình có nhà không ở, lại đến ở nhà họ Trần, bà nói hai đứa trẻ ở tuổi này, có khả năng sẽ làm gì?”

“Đừng nói nữa!” Một người phụ nữ khác ngăn không cho bà ta nói chuyện khó nghe như vậy, “Nhà Chu Ma là vì vợ Chu Ma với con bé này cãi nhau, con bé mới chạy đi, mấy người bên kia ngõ đều nói, không biết vì sao hai mẹ con lại ầm ĩ như vậy. Hơn nữa hai đứa nhỏ đó cùng nhau lớn lên từ nhỏ, ở trong một con ngõ, cùng nhau ra vào, mỗi ngày cùng nhau đi học tan học rất thân thiết, đứng cùng nhau cũng rất xứng đôi, là thủ khoa, còn là cả hai đứa, bà nói đi, duyên phận này là trời cao đã định! Không phải yêu đương cũng rất bình thường sao!”

“Có yêu đương cũng không phải như vậy. Ở chung? Hừ, không biết xấu hổ!” Người phụ nữ chua ngoa đó dường như còn có ác ý, “Mấy người không biết đâu, ngày đó thấy tôi thấy hai đứa nó ở trong sân ôm ôm ấp ấp, thật sự không hề biết xấu hổ, tôi khinh!”

“Ôi chao…”

Chu Yểu nghe vài câu, thắt dây giày, đứng lên bình tĩnh đi về phía nhà họ Trần, ngoảnh mặt làm ngơ với tất cả phía sau.

...

Về đến nhà, Trần Hứa Trạch đã xếp tất cả quần áo bỏ vào tủ xong. Chu Yểu buông đồ ăn, liền nghe cậu nói: “Tối nay không cần nấu cơm.”

“Vì sao?”

“Nghênh Niệm gọi điện thoại đến, nói cậu ấy về rồi, tối muốn mời chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

Chu Yểu khó hiểu: “Sao cậu ấy không gọi mình?”

Cô cầm điện thoại lên thì thấy có một cuộc gọi nhỡ. Vừa rồi nhạc đột ngột dừng lại có lẽ là do Nghênh Niệm gọi điện thoại đến, mà cô không cẩn thận đổi chế độ, không có tiếng nhạc chuông, cũng không rung.

“Vậy được.” Chu Yểu mỉm cười, bỏ đồ ăn vào tủ lạnh, “Cất lại sáng mai nấu mì đi, dù sao cũng toàn rau, thịt không mua nhiều.”

Trần Hứa Trạch ừ một tiếng.

Hai người ở nhà nghỉ ngơi đến chạng vạng, lần này Chu Yểu nhận được điện thoại của Nghênh Niệm. Cô ấy oang oang ở đầu bên kia, nói đã đến chỗ hẹn chờ họ, thúc giục họ đi nhanh.

Chu Yểu cùng Trần Hứa Trạch thay một bộ quần áo ra cửa, lúc ra khỏi cửa, Chu Yểu bỗng nhiên dừng lại.

Trần Hứa Trạch quay đầu, “Sao thế?”

Cô cong môi, “Không có gì.” Cô đưa tay với Trần Hứa Trạch, xòe năm ngón tay ra, “Nắm.”

Cậu nắm lấy tay cô, ngón tay sít sao không một khe hở, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

...

Một thời gian không thấy, Nghênh Niệm có một đống lớn chuyện muốn nói, liên tục mở miệng như cái máy hát, Chu Yểu cùng Trịnh Ngâm Ngâm đều không ngăn nổi cô ấy.

Trịnh Ngâm Ngâm đã ba lần nỗ lực khiến Nghênh Niệm yên tĩnh chút, đúng lúc làm Nghênh Niệm nhớ đến một chuyện, cô ấy chỉ Trịnh Ngâm Ngâm, nói với Chu Yểu nói: “Người này ấy! Mình nói cho cậu biết, người này rất ghê đấy!”

Chu Yểu học theo giọng điệu của cô ấy, “Ghê thế nào?”

“Cậu ấy lén lập một nick Weibo, sau đó ngày nào cũng viết ít lời tâm tình trên Weibo, còn đăng cùng mấy bức quotes về con gái, cũng không nói cho chúng ta biết, đã có đến ba mươi nghìn follow!”

Chu Yểu ngạc nhiên nhìn về phía Trịnh Ngâm Ngâm, mang theo sự bội phục, “Thật à? Lợi hại như vậy!”

Trịnh Ngâm Ngâm ngại ngùng, “Không có đâu, mình chỉ tùy tiện viết một vài chuyện thôi…”

“Mình nói cho cậu biết, cậu ấy viết rất chạm đến trái tim người ta, mình đọc, có vài đoạn cảm động muốn chết.” Nghênh Niệm công kích xong bắt đầu không nhịn được mà thổi phồng, “Ngâm Ngâm cũng thật là, có loại tài hoa này mà không nói sớm, lén hút fan! Lập nick Weibo không thể nói một tiếng sao, cũng đâu phải chuyện không thể cho người ta biết.”

“Mình sợ các cậu cảm thấy mấy thứ mình đăng là làm ra vẻ…”

“Ra vẻ chỗ nào? Cậu nhìn xem! Mới chút thời gian đã có ba mươi nghìn người thích! Có thể thấy cậu rất thích hợp, có thể kiên trì tiếp!” Nghênh Niệm cổ vũ cô ấy, nhớ tới chuyện các cô ấy chưa có làm xong trước khi Chu Yểu tới, “Đúng rồi đúng rồi, không phải nói muốn follow nhau sao, mau, mau lên!”

Cách bài trí của cửa tiệm này rất tốt, tầng một thích hợp để uống trà chiều, trên tầng có phòng bao, có thể ăn bữa ăn chính. Người vẫn chưa đến đủ, mấy người đến trước đang ngồi chờ ở tầng một. Trần Hứa Trạch và Giang Gia Thụ bị đám nữ sinh vứt bỏ, cùng ngồi ở một cái bàn nhỏ với các cô gái, không chen lời vào.Ba nữ sinh ngồi quanh bàn tròn nhỏ uống cà phê, Nghênh Niệm cùng Trịnh Ngâm Ngâm lấy điện thoại lần lượt đăng nhập Weibo, sau khi đăng nhập, Nghênh Niệm nhoài ra bàn, hai người còn lại cũng cúi sát vào, ba cái đầu chụm lại với nhau.

Chu Yểu không chơi thứ này, chỉ yên lặng nhìn hai cô ấy “trịnh trọng” theo dõi nhau.

“Ủa?” Chu Yểu liếc mắt nhìn màn hình điện thoại Nghênh Niệm, chú ý đến nơi nào đó, “Followers của cậu cũng rất nhiều mà, tám mươi nghìn đấy.”

“Thường thôi, không nhiều lắm không nhiều lắm.” Nghênh Niệm xua tay, khiêm tốn cười.

“Nhưng tên của cậu…” Chu Yểu híp mắt, không biết mình có nhìn lầm hay không.

“Tên của mình? Có vấn đề gì sao? ID mình tên…” Nghênh Niệm dứt khoát đưa điện thoại cho Chu Yểu xem chính diện, đọc từng chữ cho cô nghe: “ Dụ, Lẫm, Nhiên, Cưới, Em’, đã dùng hơn hai năm.”

《Dụ Lẫm Nhiên Cưới Em》

Cái tên này đúng là lợi hại. Chu Yểu dở khóc dở cười: “Những fan khác, sẽ không… Sẽ không công kích cậu chứ?”

“Không đâu.” Nghênh Niệm mở miệng muốn nói cho cô nghe, nhưng nguyên nhân hậu quả quá dài, lại có quá nhiều chuyện, không thể nói xong trong chốc lát.

“Haizz, dù sao cũng không có việc gì đâu, hơn nữa mình có nhiều follow như vậy là nhờ cái nickname này, mình rất thích!” Cô ấy tùy tay click mở một trạng thái trên Weibo, bình luận đa phần là các cô gái cổ vũ cho chiến đội SF, có fan của Dụ Lẫm Nhiên, cũng có fan của các thành viên khác.

Các cô ấy đều gọi nick name của Nghênh Niệm là: “Dụ Cưới”. Nhưng có thêm hậu tố phía sau, gọi cô ấy là “Dụ Cưới Đại Đại [1]”, hoặc là “Dụ Cưới Cự Cự [1]”, “Dụ Cưới Thái Thái [2]” linh tinh.

[1] Đại đại và cự cự đều mang nghĩa là lớn.

[2] Thái thái: bà lớn.

Mà “Dụ Cưới”, đương nhiên là hai chữ cô đọng từ ID “Dụ Lẫm Nhiên Cưới Em”.

“Các cô ấy gọi là thái thái hoặc cự cự gì đó, biểu thị trong đám fan mình cũng là người có tiếng nói.” Nghênh Niệm giải thích sơ qua cho Chu Yểu, biết Chu Yểu không chú ý đến phương diện trò chơi này nên không nhiều lời.

ID của Trịnh Ngâm Ngâm tên “Ân Ân Dục Ngâm Ngâm [3]”, Ân là tha thiết, Ngâm là Trịnh Ngâm Ngâm thở dài [4], chỉ riêng cái tên đã vô cùng hữu tình.

[3] Ân Ân Dục Ngâm Ngâm: Tạm dịch là hồi ức ngân vang trong lòng của Trịnh Ngâm Ngâm

[4] Trong tên có hai chữ Ngâm, một chữ chỉ Trịnh Ngâm Ngâm, một chữ có nghĩa là thở dài

Trong lúc Chu Yểu bận xem Weibo của một vị chuyên viết lời tâm tình cùng một vị có tiếng nói trong fandom, mọi người đã lục tục đến đông đủ.

Một đám người đi lên phòng bao trên tầng, vừa ngồi xuống gọi đồ ăn xong, nam sinh vừa xuống tầng có việc đi vào phòng bao, nói: “Hình như mình thấy học sinh trường chúng ta.”

“Ai thế?”

“Là cái cậu Hoàng Tân hay bị bắt nạt ấy, còn có Dư Giảo lớp cậu ấy.”

Làm bạn học ba năm, mấy người cùng khối cơ bản đều biết nhau.

“Hoàng Tân với Dư Giảo? Sao hai người đó lại ở đây?”

Hoàng Tân luôn bị bắt nạt ở trường, bởi vì nhà nghèo, đám nam sinh không muốn chơi cùng cậu ấy, tính cách cậu ấy lại trầm lắng, ăn mặc cũ kỹ, cũng không chủ động kết thân bạn bè, luôn đơn côi lẻ loi một mình.

Mà Dư Giảo nằm trong đội ngũ cán bộ của lớp, thành tích tốt, hoàn cảnh gia đình khá giả, dáng người xuất sắc, bề ngoài trắng trẻo thanh tú, có vài phần xinh đẹp. Cô ấy luôn rất hung dữ với Hoàng Tân, thu bài tập hay thu các loại phí của lớp gì đó, cô ấy luôn mang giọng điệu hung dữ, tất cả mọi người đều cho rằng cô ấy ghét Hoàng Tân, nhưng mỗi lần người khác bắt nạt Hoàng Tân, cô ấy sẽ đứng ra thay Hoàng Tân nói chuyện, “bảo vệ lẽ phải”.

Không thể nói rõ được.

“Hoàng Tân?” Nghênh Niệm không nhớ nổi cái tên này.

Chu Yểu lại nhớ. Vài ngày sau khi Trình Viên tự sát, ngày đó cô ngồi trên ghế, Hoàng Tân đang đi thông mương, Dư Giảo đi ngang qua, hung dữ nhắc nhở cậu ấy nộp tiền gì đó. Sau đó đám nam sinh đi qua bắt nạt Hoàng Tân, dùng bóng rổ đập vào lưng Hoàng Tân, Dư Giảo đúng lúc xuất hiện, quát mắng kêu đám nam sinh kia dừng lại hành vi phách lối, còn bảo đám nam sinh kia xin lỗi Hoàng Tân.

Hai cái tên này rất rõ trong đầu cô, Hoàng Tân, Dư Giảo, chính là hai người lúc đó.

Chu Yểu hỏi: “Hai người đó ở đây làm gì?”

Thấy cô có hứng thú, nam sinh nhìn thấy nói: “Không biết, hình như đang cãi nhau.” Trong giọng nói cũng mang theo sự kinh ngạc, “Hình như Hoàng Tân làm công ở cửa hàng này trong kì nghỉ hè, chắc là phụ bếp ở đằng sau, cho nên vừa rồi bọn mình không thấy cậu ấy. Cậu ấy mặc tạp dề đồng phục của quán, ở ngoài cửa, Dư Giảo nói chuyện với cậu ấy, hình như đang ầm ĩ, có vẻ cảm xúc của Dư Giảo rất kịch liệt.”

“Hả?” Vẻ mặt Giang Gia Thụ khó hiểu. Hai người họ có thể ầm ĩ cái gì? Tâm tình hóng chuyện trồi lên, cậu ấy lập tức nhích người, “Đi đi đi, đi xem một chút!”

Có người lười cử động không đi xem náo nhiệt, Giang Gia Thụ mang theo hai nam sinh ra khỏi phòng bao. Chu Yểu ngẫm nghĩ, cũng đứng dậy đi ra ngoài.

Nghênh Niệm cùng Trịnh Ngâm Ngâm thấy cô đi, đương nhiên cũng đi theo. Trần Hứa Trạch vốn không có chút hứng thú, nhưng giờ cũng phải đi theo.

Nhìn lén cùng nghe lén là một bộ môn kỹ thuật sinh tồn, tuy xuống dưới tầng một, nhưng tự nhiên chạy đến trước mặt người ta hình như không thỏa đáng lắm, không đợi mấy người Nghênh Niệm lo nghĩ, Giang Gia Thụ đã “phái” nam sinh vừa rồi không cẩn thận gặp được hai người kia tiến lên “dò la”.

Không bao lâu sau, nam sinh kia mang vẻ mặt hoảng hốt chạy về, “Không thể ngờ được! Trời ơi!”

“Sao thế?”
Contact - ToS