Thập Niên: Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính

Chương 8: Ăn Cơm 1




Ấn tượng của Giang Nhu với đôi mắt này quá sâu đậm, dường như chỉ cần nhìn thoáng qua là cô đã thấy người đàn ông kia vào hai mươi năm sau.

Cô còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Lê Tiêu, thầy và cô đi thẩm vấn, người đàn ông đó ngồi trong phòng thẩm vấn, lúc mở cửa anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, cho dù lúc đó anh đã bốn mươi tuổi rồi, trên gương mặt đã nhuốm màu tang thương nhưng vẫn khiến cô nhịn không được mà hoảng sợ.

Cô thật sự không nghĩ tới, một người mặc một bộ quần áo cũ nhăn nhúm, bề ngoài mang bộ dạng chật vật chán nản nghèo khổ nhưng lại đẹp đến nỗi khiến người ta phải mở mắt mà nhìn.

Anh lạnh lùng, nham hiểm, khóe môi nở một nụ cười thờ ơ, gương mặt tàn nhẫn lộ ra vẻ trào phúng.

Trời sinh anh đã căm thù cảnh sát, không chỉ xuất phát từ con gái của anh, mà còn do hoàn cảnh trưởng thành của anh.
Căn cứ theo tư liệu cho thấy, cha của anh bạo lực gia đình lại nát rượu, lúc anh chín tuổi thì ngoài ý muốn qua đời rồi, sau khi mẹ anh tái hôn lần nữa, hai người con trai đều cực khổ, cũng chẳng có ai quản lý anh.

Anh theo chân đám lưu manh ở đó để trưởng thành, đánh nhau ẩu đả là chuyện thường xuyên xảy ra, vào đồn cảnh sát như cơm bữa.

Tuy rằng anh chủ động tự thú, nhưng không phối hợp.

Là vì khiêu khích, cũng vì coi thường.

Buổi tối trước hôm thẩm vấn một ngày, Giang Nhu xem rất nhiều tài liệu liên quan, xem lại các thông tin hợp lệ được ghi lại trước đó, kỹ xảo thẩm vấn, quan sát từng biểu cảm nhỏ của phạm nhân vân vân, chuẩn bị thật chu đáo. Còn tổng kết ra những tên tội phạm vì báo thù mà ảnh hưởng tới mạng người như Lê Tiêu, bình thường sau khi xác thực chứng cứ xong đều rất thích khoe khoang quá trình phạm tội của mình, chuyện này sẽ khiến bọn họ sinh ra một loại kɦoáı ƈảʍ biếи ŧɦái và tâm lý nguôi giận.
Giang Nhu đã sớm làm xong công tác chuẩn bị tâm lý, chỉ là không nghĩ tới người đàn ông kia lại hoàn toàn khác.

Mặc kệ là hỏi cái gì anh cũng đều im lặng không nói.

Khiến mọi người bó tay.

Mãi tới ba ngày sau anh mới đột nhiên mở miệng, câu đầu tiên là muốn thuốc.



Sau khi đưa cho anh một điếu thuốc, anh lại không hút, chỉ cầm ở trong tay rồi nhìn.

Sau đó lại hết sức phối hợp.

Ai cũng không biết lúc đó anh đang suy nghĩ chuyện gì.

Nếu như nói hai mươi năm sau Lê Tiêu sẽ kín đạo cay nghiệt, vậy thì lúc còn trẻ anh lại giống như lưỡi dao sắc bén, lộ rõ tài năng, bên trong con người cất giấu vẻ hung ác và phản nghịch.

Nhìn không dễ chọc.

Giang Nhu xem qua ảnh chụp lúc còn trẻ của Lê Tiêu, nhưng mà không phải là dáng vẻ hiện tại. Trước kia không có nhiều người đi chụp ảnh, mà tấm hình của Lê Tiêu càng ít hơn, bức ảnh duy nhất là cảnh tượng anh ôm cô con gái bốn tuổi đứng trong tuyết.
Cô bé được anh vác trên vai, hai tay đang túm mái tóc ngắn của anh, cười như mặt trời nhỏ.

Anh cũng đang cười, chỉ là nụ cười rất nhạt nhòa, miệng chỉ khẽ nhếch lên, thần sắc trên gương mặt đẹp trai có chút thờ ơ, lười biếng, còn mang theo chút cưng chiều không dễ phát hiện ra, nhìn anh giống như hàng ngàn ông bố khác, chỉ là giá trị nhan sắc của anh quá cao mà thôi, hoàn toàn không thể nhìn ra sau này anh sẽ là một tên điên cuồng gϊếŧ hơn mười người.

Hôm nay, cùng một đôi mắt này, nhưng con người này lại ngăn cách tới hai mươi năm sau.

Trong lòng Giang Nhu đột nhiên cảm thấy phức tạp, mím môi, đang do dự có cần mở miệng nói gì đó hay không thì người đàn ông kia chỉ lạnh nhạt liếc cô một cái, sau đó cúi người nhấc ván cửa ở dưới đất lên.

Sau đó cầm theo ván cửa đi ra ngoài sân.
Giang Nhu thở phào nhẹ nhõm, thừa dịp anh quay lưng lại thì cũng nhanh chóng vào nhà, đi vào phòng bếp ở phía sau.

Chờ tiếng bước chân đi xa, người đàn ông đang gắn cửa quay đầu lại nhìn một cái, ánh mắt như suy nghĩ điều gì đó.

Sau khi gắn cửa xong anh bèn đóng cửa rồi đi vào sân, đi được hai bước dường như phát hiện ra chuyện gì đó, dừng chân lại, nhìn xung quanh sân vườn sạch sẽ một vòng, hơi ngạc nhiên.