Thập Niên: Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính

Chương 47: Tìm Người 2




Cuối cùng Giang Nhu lấy ra tất cả tiền tiết kiệm của mình, lấy ra năm trăm đồng từ bên trong đặt lên bàn, thanh âm bình tĩnh nói: "Đây là tiền ăn uống trong hơn nửa năm, trả lại cho anh."

Nhìn cũng không nhìn anh một cái, xoay người lập tức cầm theo túi da rắn đi ra ngoài, thuận tiện kéo cửa.

Cô cũng không có ý khác, nào biết có lẽ là sức hơi mạnh chút, cửa phát ra một tiếng "rầm --".

Giang Nhu dừng bước một chút, sau đó cũng không để ý mà đi ra ngoài.

Ở trong phòng trong giây phút nhìn thấy cô lấy tiền ra, mặt anh lập tức đen lại, lại thấy cô không chút do dự rời đi, còn nổi giận đùng đùng đập cửa, sắc mặt đã không thể dùng khó coi để hình dung, hai tay ở bên người siết chặt thành quyền.

Vẫn là lần đầu tiên có người ngang ngược như thế ở trước mặt anh.

Nghe thấy tiếng cửa viện bên ngoài bị mở ra đóng lại, lòng ngực người đàn ông phập phồng không ngừng, cuối cùng cắn răng mắng một câu, "Đệt!"
Động tác thô lỗ xốc chăn lên xuống giường, lúc đi mở cửa, thế nhưng không mở ra.

Nhíu mày lại vặn nắm cửa một vòng tròn, phát hiện vẫn không phản ứng, hình như vừa rồi người đập quá dùng sức, cánh cửa đã lồi ra bức tường, ổ khóa bên trên cũng bị lỏng ra.

"…"

Lê Tiêu đạp một cái, sau đó hít vào một hơi thật sâu.



Lại nâng tay đi mở cửa, dùng sức, trực tiếp vặn khóa cửa xuống.

Trên cửa có thêm một cái lỗ anh cũng không quan tâm, đen mặt đi ra ngoài.

Vừa mới chuẩn bị mở cổng lớn nhà chính, chợt nghe thấy bên ngoài sân truyền đến tiếng đẩy cửa, động tác trên tay dừng một chút, tưởng người nào đó hối hận đã trở lại, biểu cảm trên mặt hòa hoãn một chút.

Anh dùng sức mở cửa ra, đang chuẩn bị trào phúng vài câu, nào biết lại nhìn thấy người đẩy cửa vào là thím Vương.
Thím Vương còn khó hiểu nhìn cửa, bà ấy đang chuẩn bị gõ cửa, không nghĩ tới mới vừa chạm vào thì cửa đã mở, còn tưởng rằng là tối hôm qua Giang Nhu sơ ý quên đóng cửa.

Nghe thấy tiếng động, theo bản năng ngẩng đầu nhìn, đang muốn nhắc nhở Giang Nhu một câu, sau đó lại thấy được người đàn ông với sắc mặt âm u đứng ở cửa.

Bà ấy cũng không nghĩ nhiều, sau khi Lê Tiêu lớn lên, cơ hội để bà ấy và anh gặp nhau không nhiều lắm, mỗi lần đều là nhìn người từ xa, đứa nhỏ này đẹp thì đẹp, nhưng rất hung dữ, tính tình cũng không tốt, mỗi lần đều ở chung với một nhóm côn đồ, cho dù bà ấy nhìn thấy cũng sẽ đi đường vòng, cho nên cũng không thấy anh đang đen mặt, nghĩ rằng lớn lên đã như vậy.

Nhìn thấy người, bà ấy còn cười tủm tỉm chào hỏi, "Tiểu Tiêu đã về rồi hả? Lần này đi ra ngoài kiếm được không ít tiền nhỉ?"
Trong tay ngoại trừ ruột heo, còn có hai cân thịt tươi và một cái đầu lưỡi heo, muốn làm dịu đi tâm tư không thể để người ta biết ngày hôm qua.

Bà ấy cũng không khách sáo, ngựa quen đường cũ vào sân, ánh mắt còn nhìn phía sau Lê Tiêu, sau khi không thấy người còn cố ý hạ giọng thấp một chút nói: "Tiểu Nhu đâu? Còn chưa thức hả? Vậy để con bé tiếp tục ngủ đi, thím mang hai cân thịt lại đây cho các cháu bồi bổ nè."



"Sáng nay cháu ra nhìn cũng tốt, tránh cho mẹ cháu không phân tốt xấu oan uổng Tiểu Nhu, đứa nhỏ này cũng không dễ dàng."

Nói xong bèn mang theo chậu gỗ và cây cân đi thẳng vào nhà, còn hỏi anh lần này ở bên ngoài thế nào?

Quen thuộc giống như người lớn trong nhà mình vậy.

Lê Tiêu mịt mờ nhíu mày, cảm thấy kỳ lạ, cho tới bây giờ anh còn chưa từng thấy biểu cảm thân thiết như thế trên mặt thím Vương.
Không quá rõ trong khoảng thời gian này mình rời đi trong nhà đã xảy ra chuyện gì.

Anh nhìn cổng lớn rộng mở, mím môi, không nói chuyện mình cãi nhau với Giang Nhu.

Nhưng nhịn không được nhíu mày hỏi một câu, "Mẹ cháu lại đây à?"

Thím Vương nghe nói như thế, xoay đầu nhìn anh một cái, có lẽ là ngày hôm qua những lời nói đó của Giang Nhu gây xúc động đến trái tim người mẹ của bà ấy, đối với Lê Tiêu, thím Vương bây giờ đau lòng nhiều hơn sợ hãi, cảm thấy đứa nhỏ này là một đứa trẻ đáng thương, bị trong nhà liên lụy .

Nghĩ đến đây, sợ anh hiểu lầm cái gì, nói tất cả chuyện ngày hôm qua cho anh nghe, xong rồi nói thêm: "Thím với Tiểu Nhu buôn bán đều dùng sổ sách tính toán rõ ràng rành mạch, ai cũng không bị thiệt, mẹ cháu cũng không biết nghe ai nói, chạy tới cắn lung tung một trận, Tiểu Nhu ôm cái bụng lớn như vậy đứng ở cửa nói rõ lí lẽ với bà ta, thím nhìn mà đau lòng."
"Tiểu Tiêu à, đứa nhỏ Tiểu Nhu này không có kể lại với cháu, thím là người ngoài, không tiện nói thêm cái gì, nhưng Tiểu Nhu suy nghĩ như vậy cũng đúng, hai người các cháu có gia đình nhỏ của mình, trong bụng còn có đứa con, dù sao cũng phải suy nghĩ cẩn thận cho mình, cho đứa nhỏ, trái tim của mẹ cháu hoàn toàn nhào qua bên kia, thím thường xuyên trông coi quầy hàng nên biết rõ, miếng thịt đó gần như chưa từng cắt, Tiểu Nhu kiếm tiền cũng không nỡ ăn đồ ngon, cháu cũng không thể để con bé thiệt thòi."

Thím Vương đi vào phòng bếp, vớt ruột heo kho để ráo nước ra, đặt lên trên vải bông màu trắng trong chậu rửa sạch, dùng cây móc móc tấm vải trắng cân trọng lượng.