Giang Nhu tìm áo sơ mi và quần lần trước may cho anh, lúc ấy cô cũng không có nghĩ nhiều, khi mua nội y cho mình thuận tiện cũng mua hai cái qυầи ɭóŧ cho anh.
Qυầи ɭóŧ và áo sơ mi đều đã giặt qua, sạch sẽ, trái lại quần dài không có giặt, nhưng không quan trọng, dù sao không phải cô mặc.
Giang Nhu cầm quần áo đã xếp ngay ngắn đặt ở trên ghế, sau đó chuyển ghế đến cửa phòng, nhắc nhở một tiếng, "Em đặt quần áo ở chỗ này."
Cúi đầu không thấy anh, xoay người vào phòng.
Tốc độ tắm rửa của Lê Tiêu rất nhanh, khi Giang Nhu nằm lên trên giường, anh đã đi ra khỏi bồn tắm, bởi vì tóc ngắn, thậm chí còn gội sạch đầu.
Lau người sạch sẽ rồi cầm lấy quần áo, vốn tưởng Giang Nhu tìm quần áo chính là của cha anh hoặc của ông anh, anh cũng không chú ý việc này, chết thì chết, chết rồi cũng là cha anh, ông anh, sao anh có thể không mặc được chứ? Nhưng không nghĩ tới sau khi cầm lấy quần áo, phát hiện là quần áo mới chưa từng thấy.
Áo sơ mi màu xanh nhạt, quần dài màu than chì, thậm chí ngay cả qυầи ɭóŧ cũng có, bèn đoán đây là sau khi anh đi Giang Nhu mua cho anh.
Khi anh mua quần áo cho Giang Nhu ở cửa hàng bách hóa không nghĩ tới thứ khác, chỉ nghĩ muốn mua thì mua, bây giờ nhìn thấy cô ở nhà cũng mua quần áo mới cho mình, không biết thế nào, nơi lồng ngực đột nhiên nóng một chút.
Loại cảm giác này rất xa lạ, làm cho anh thật lâu cũng khó có thể trở lại bình thường nhưng không phản cảm.
Tay anh sờ vào quần áo, đột nhiên có hơi hiểu câu nói không nỡ mặc vừa rồi của Giang Nhu, anh cũng có hơi luyến tiếc.
Mím môi, nửa ngày mới mặc quần áo lên người.
Bởi vì mặc quần áo mới nên động tác bưng bồn tắm đồ nước của anh đều cứng ngắc một chút, sợ nước ngay rìa bồn tắm làm dơ quần áo.
Khi Lê Tiêu trở lại phòng, Giang Nhu đã sắp ngủ rồi.
Trong cơn mơ màng, một cái gì đó màu đỏ ném qua bên đầu cô, trực tiếp đánh bay cơn buồn ngủ của cô.
Giang Nhu hoảng sợ, tức giận mở mắt ra trừng anh, "Anh làm gì vậy?"
Giọng điệu có hơi không vui.
Người đàn ông không phát hiện gì không đúng, còn khẽ cười một tiếng nói: "Mở ra nhìn xem."
Giang Nhu không có tâm trạng, nhắm mắt lại lật người tiếp tục ngủ.
Lê Tiêu đứng ở bên giường nhìn thấy phản ứng này của cô, ngẩn người, hậu tri hậu giác phát hiện mình chọc người ta rồi, ngượng ngùng sờ cái mũi, nhưng lại không nói nên lời câu xin lỗi, sau khi đứng trong chốc lát, anh tựa người ngồi bên giường, vừa cuốn ống quần vừa ra vẻ bình tĩnh bổ sung một câu, "Không phải em hỏi tiền từ đâu ra sao?"
Giang Nhu bị anh đánh thức, cũng không có ngủ ngay.
Nghe xong lời này, cố không tức giận, nhíu mày quay đầu nhìn thoáng qua.
Sau gáy người đàn ông như mọc con mắt, cũng quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Giang Nhu, điệu bộ không thèm để ý nói: "Không muốn biết thì thôi."
Còn duỗi tay cầm lấy cái túi màu đỏ bên đầu cô.
Giang Nhu không cần suy nghĩ lập tức lật người qua, "Có ý gì?"
Động tác anh quá nhanh, tay đã cầm lấy cái túi màu đỏ, sau đó Giang Nhu lập tức nhìn thấy trên túi còn có chữ.
Nếu cô không nhìn lầm, đây hình như là một lá cờ thưởng.
Cô mở to hai mắt, hoài nghi có phải nhìn lầm rồi không, từ trên giường đứng lên, còn dùng tay xoa mắt, mắt thấy anh muốn đi, vội nói một câu, "Em xem thử."
Người đàn ông giống như không có nghe thấy, đứng lên làm bộ sắp rời đi.
Giang Nhu tức giận duỗi tay giữ chặt góc áo anh, dùng sức túm một cái anh mới không nhúc nhích, người đàn ông còn quay đầu lại nhìn cô một cái, nhướng mày nghi hoặc hỏi một câu, "Làm sao vậy?"
"…"
Thật nghi ngờ có phải anh cố ý không.
Giang Nhu lười phản ứng với anh, đứng thẳng dậy, giành lấy đồ trong tay anh.
Ngược lại anh không có phản kháng, thấy cô cầm thì thuận thế ngồi xuống một lần nữa.
Giang Nhu không có mở túi ra nhìn trước, mà lật đáy túi lên nhìn thì nhìn thấy trên lá cờ thưởng màu đỏ viết tám chữ vàng "Trí dũng song toàn, công dân gương mẫu", phần đề chữ là đồn công an thành phố W, thời gian ngày 20 tháng 9 năm 1998.
Ngay mấy ngày trước.
Nhịn không được kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, "Đây là của anh?"
Trong lòng có một suy đoán.
Người đàn ông hình như không để ý món đồ này lắm, mà lại nhắc nhở nói: "Nhìn xem bên trong."