Nói đến Lê Tiêu, tất cả mọi người trong cục cảnh sát ai ai cũng biết, lúc trước khi Giang Nhu còn đang đi học, giáo viên xem ông ta như án lệ mà kể cho bọn họ nghe qua . Lúc đó, nhìn thấy thông tin trên tài liệu, tên của cô giống hệt tên của người vợ cũ 20 năm trước đã chạy trốn của ông ta, tâm tình còn có chút vi diệu.
Giang Nhu không biết số mình thế nào, kỳ thực tập tốt nghiệp vừa vặn gặp ngay vụ án của ông ta. Cô là người mới cũng không biết gì, chỉ có thể theo thầy sắp xếp lại tài liệu, cho nên cũng biết rõ vụ án hơn lúc ở trong trường học.
Vụ án của Lê Tiêu hết sức phức tạp, liên quan đến nhiều đối tượng cùng thời gian diễn ra rất dài. Động cơ gây án liên quan đến cái chết của một cô bé vô tội bị bắt nạt xâm phạm ở trường học, Lê Tiêu làm người thế nào thì không biết nhưng con gái ông ta đúng là vô tội.
Giang Nhu đã xem bức ảnh chụp của cô bé, cô bé thừa hưởng vẻ ngoài xuất chúng của cha mình. Vẻ ngoài hết sức xinh đẹp, nụ cười như thiên sứ. Dựa theo tài liệu thì thành tích cô bé xuất sắc, tính cách lại dịu dàng lương thiện.
Kẻ hãʍ ɦϊếp bắt nạt cô bé là mấy nam sinh lớp trên, điều kiện của mấy nam sinh đó đều rất khá giả cộng thêm cũng chưa trưởng thành cho nên sau khi vụ án xảy ra, rất nhanh trường học và cảnh sát địa phương đã được dàn xếp, che đậy mọi việc.
Nhớ đến khi cô giáo giải thích về vụ án này, cả lớp im lặng như tờ, bởi vì theo luật pháp, bọn họ vẫn là học sinh, còn mang theo nghĩa khí và cảm tính của tuổi nhỏ.
Thủ đoạn của Lê Tiêu rất tàn nhẫn, nhưng những kẻ hại chết con gái ông ta không tàn nhẫn sao?
Một đứa trẻ xinh đẹp và ngoan ngoãn như vậy, vốn dĩ có một cuộc sống vô cùng tươi đẹp, nhưng đã phải kết thúc vào năm mười tuổi.
Ngay cả sau khi vụ án kết thúc, tổ chức liên hoan trong tổ nhỏ, mấy người đã hơn chục năm làm cảnh sát hình sự đều nói vụ án này làm cho người khác đau lòng, đau lòng cho cô bé vô tội, đau lòng cho những cậu bé đã hại người khác và hủy hoại chính mình, lại còn đau lòng cho các bậc cha mẹ đã không giáo dục con cái tốt dẫn đến bi kịch kéo dài hơn chục năm nay, dẫn đến hậu quả không thể cứu vãn.
Không biết là ai nói, nói Lê Tiêu vừa chính vừa tà, hoàn cảnh trưởng thành méo mó đã khiến anh ta trở nên rất nguy hiểm, không hình thành được tam quan kiên định. Con gái của ông ta đã từng kéo ông ta ra khỏi bóng tối, để ông ta trở thành một người tốt.
Đáng tiếc con gái của ông ta đã chết rồi, lại còn chết một cách bi thảm như vậy. Cho nên Lê Tiêu - người đang muốn biến thành người tốt cũng biến mất theo.
Sự nguy hiểm của Lê Tiêu, chỉ cần là người hiểu rõ vụ án đều biết, ông ta ẩn nhẫn, lại tâm ngoan thủ lạt, mai phục vài chục năm đem đứa bé trai phạm tội, gia đình chúng, giáo viên và lãnh đạo trường học đã bao che chúng, nhân viên cảnh sát nhận hối lộ năm đó, tất cả đều lấy phương thức tàn nhẫn nhất mà sát hại từng người một.
Chính là vì ông ta mà Giang Nhu càng quyết tâm rời đi sau kỳ thực tập, tìm một công việc nhàn hạ dưỡng lão.
Cô đang mải mê suy nghĩ, mãi đến khi bụng bị đá nhẹ một cái, cô mới tỉnh táo lại, lông mày khẽ nhíu lại, Giang Nhu cẩn thận sờ lên bụng.
Cô thở dài, chưa từng yêu đương mà đã làm mẹ rồi.
Chắc là cảm nhận được hành động của mẹ, đứa bé trong bụng đá nhẹ thêm hai cái nữa.
Ngưa ngứa, ngoan ngoãn, không giống chút nào với đứa cháu trai tinh nghịch lúc chị dâu cô mang thai.
Đứa trẻ trong bụng là chính là đưa con gái kia của Lê Tiêu.
Cũng may, Giang Nhu rộng lượng, lúc đầu có hơi khó tiếp nhận, nhưng sau hai ngày tiêu hóa, cô đã dần dần nghĩ thông suốt.
Dù không thông suốt cũng không còn cách nào khác, bây giờ chỉ có thể đi tới đâu hay tới đó.
Liếc nhìn tiền trên bàn, chột dạ dời ánh mắt.
Vài ngày trước, Lê Tiêu gây gỗ với người ta, tiến vào đồn cảnh sát.
Chuộc người khẳng định là sẽ không đi chuộc, cô còn hy vọng anh ta bị nhốt thêm vài ngày nữa.
Giang Nhu chỉ là một thực tập sinh nhỏ bé, lúc trước đăng ký vào trường cảnh sát cũng chỉ vì một phút bồng bột, đối đầu với phần tử nguy hiểm như Lê Tiêu, cô vẫn rất sợ hãi.
Thấy trời sắp tối, Giang Nhu cầm mớ rau trên bàn đi vào bếp.
Nhà bếp là loại bếp lò ở nông thôn, cần củi đốt, Giang Nhu vắt óc nhớ lại cách nhóm lửa bằng mùn cưa. Sau đó nhét tất cả vào trong bếp, lại xếp thêm gỗ vụn vào.
Căn nhà này là của ông nội Lý Tiêu, ông nội anh là thợ mộc, lúc Giang Nhu mới xuyên đến, trong phòng khách và ngoài sân đều chất đầy gỗ, chất thành đống lộn xộn, cô phải mất hai ngày mới có thể dọn dẹp sạch sẽ, cảm thấy còn dùng được thì bỏ vào phòng chứa đồ, còn không dùng được thì coi như củi.