Thập Niên Ôm Muội Muội Đáng Yêu Trọng Sinh

Chương 47: 47: Chân Tướng 6






Nhóm dịch: Thất Liên HoaCố Pháp Điển dừng bước chân, hỏi lại: “Dì à, chẳng lẽ bây giờ Bán Hạ không phải đang mặc váy sao?”Lúc này Tần Tú mới chú ý tới áo quần trên người Bán Hạ, ở trên là áo sơ mi trắng, ở dưới là một chiếc váy màu đen.



Sắc mặt cô bé trắng hồng, mặc bộ váy vào càng có vẻ ngoan ngoãn lại đáng yêu.



Cố Pháp Điển kéo Bán Hạ chạy, cô ta bèn đuổi theo ở phía sau.



Nhìn thấy sắp tới cửa khu tập thể gia đình, đột nhiên Tần Tú ui da một tiếng, nghiêng chân, đặt mông ngồi xuống mặt đất, hô lên: “Ôi trời ơi chân tôi, Bán Hạ à, chân mẹ bị trật rồi, con nhanh tới kéo mẹ lên con ơi!”Đột nhiên Bán Hạ dừng bước chân, ngay sau đó Cố Pháp Điển cũng dừng bước chân lại, hai đứa bé cùng nhau quay đầu lại.



Vừa nhìn đã biết là giả vờ, Tần Tú còn sợ bản thân ngồi dơ, còn cố ý chọn một mảnh đất sạch sẽ mà ngồi xuống.



Không chỉ vậy, sợ mông bị dơ, cô ta còn rất tâm cơ dùng đệm mông.



Nhưng Cố Pháp Điển vẫn thấy lo lắng, không có đứa bé này khoog yêu thương mẹ của mình, loại khổ nhục kế vụng về này, cậu ấy có thể nhìn thấu được.






Bán Hạ còn nhỏ, ngốc nghếch, cô bé không nhìn thấu được, Tần Tú dỗ dành như thế, mềm lòng, cô bé sẽ muốn trở về thôi.



Nếu như vậy, vậy thì cậu bé kiếm củi ba năm lại đốt trong một giờ.



Nhưng cậu ấy đoán sai rồi.



Bán Hạ chỉ là nhìn một lát, rồi nắm tay Cố Pháp Điển, xoay người, thế mà lại bắt đầu chạy chậm mà đi.



“Nhanh lên anh ơi, nếu không sẽ không kịp đâu.



” Cô bé nói: “Nhanh tới bệnh viện khám bệnh thôi, chờ em hết bệnh rồi, chúng ta còn phải đi tìm mẹ Lâm Quân nữa.




”Ngày hôm qua Bán Hạ đã nghe Hồ Khiết nói, tra nhóm máu là có thể điều tra được có phải là con ruột hay là không.



Cô bé muốn nhanh chóng đến bệnh viện, mặc dù ngay cả xét nghiệm nhóm máu là gì cô bé cũng không hiểu, nhưng cô bé cực kỳ mong chờ chuyện này.



Bước chân của Cố Pháp Điển hơi khựng lại, trong đầu hiện lên một ý nghĩ, nếu mẹ biết trên thế giới này vẫn còn có một em gái đáng yêu như vậy, mẹ sẽ trở về thăm cậu ấy không, cho dù chỉ là một cái liếc mắt thôi.



Ngẫm lại thì không thể nào đâu, lúc trước sau khi mẹ chết, ba từng đề xuất hay là nhận nuôi một em gái.




Lúc ấy mẹ nhìn ba con bọn họ, vẫn luôn cười lạnh, nụ cười kia, cho tới bây giờ Cố Pháp Điển nhớ tới vẫn cảm thấy sợ.



Mẹ không giống cậu ấy, mẹ chỉ yêu em gái bị cậu ấy bất cẩn hại chết kia mà thôi.



Nhưng Cố Pháp Điển vẫn cảm thấy rất vui vẻ, cậu ấy từng hại chết một cô bé, mà bây giờ, cậu ấy lại có thể cứu một cô bé.



Dù sao vẫn là thiếu niên, cậu nhóc giang hai tay ra, cả đường đều chạy như bay.



Mãi cho đến khi em gái ở đằng sau không ngừng í ới gọi, cậu ấy mới phát hiện bản thân đã bỏ em gái một đoạn xa.



Vì thế lại chạy ngược về lại, bế cô bé lên tiếp tục chạy như điên.



.