Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng

Chương 92




Ngày hôm sau.

Bạn ở nước Mỹ của Vu Hoài Ngạn lại đây tim anh.

Nhạc Cao Dương và Vu Hoài Ngạn là bạn học chung cấp ba và cùng đại học của anh, sau khi tốt nghiệp đại học lại tới du học chung một thành phố của nước Mỹ, quan hệ rất tốt.

Lúc ấy sau khi việc học kết thúc, Vu Hoài Ngạn về nước, mà Nhạc Cao Dương lại ở lại Mỹ làm việc.

So ra, Vu Hoài Ngạn thật sự rất khác loại.

Đại đa số du học sinh sau khi ra nước ngoài thì không có ý định về nước, sau khi tốt nghiệp được làm việc và sinh sống ở nước ngoài mới là mục tiêu hàng đầu của bọn họ.

Nhạc Cao Dương tự mình lái xe lại đây.

Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi sọc dọc màu xám có cổ Cuba và quần jean sáng màu, đang là mốt ở thành phố của Mỹ vào thời điểm đó.

Vừa thấy mặt, anh ta đã vô cùng nhiệt tình chào hỏi Vu Hoài Ngạn.

Sau khi chào hỏi xong, anh ta mới chú ý tới Ôn Chỉ Văn đứng ở bên cạnh Vu Hoài Ngạn, cười nói: "Đây là Tiểu Cẩn phải không? Đã nhiều năm không gặp, đã lớn như vậy rồi? Đúng con gái mười tám thay đổi nghiêng trời lệch đất, càng đổi càng xinh đẹp!"

Như là muốn nhấn mạnh quan điểm của mình, Nhạc Cao Dương còn dựng ngón tay cái với Ôn Chỉ Văn.

Ôn Chỉ Văn: "..."

Vu Hoài Ngạn chưa kịp lên tiếng giới thiệu: "... Cao Dương, đây là vợ của tớ."

Vẻ mặt Nhạc Cao Dương bằng mắt thường có thể thấy được mà lên vẻ xấu hổ, anh ta cười rộ lên che giấu: "Ha ha, tớ đã tự hỏi tại sao lại không giống lúc trước nữa mà. Ôi chao, em dâu hả, chào em nhé."

Nhạc Cao Dương vươn tay.

Ôn Chỉ Văn cũng vươn tay ra bắt tay với anh †a, cười nói: "Chào anh."

Nhưng Nhạc Cao Dương xấu hổ chỉ trong chớp mắt, rất nhanh đã khôi phục thái độ bình thường, cũng đem đầu mâu nhắm ngay Vu Hoài Ngạn: "Thằng nhóc này cũng vậy cơ, lúc trước gửi thư cho tớ sao lại không nói với tớ là muốn đưa em dâu đến đây hả? Làm hại tớ làm trò ở trước mặt hai người!" Lúc Vu Hoài Ngạn dùng thư điện tử liên hệ Nhạc Cao Dương đã là chuyện của nửa tháng trước.

Khi đó anh cũng không tính đưa Ôn Chỉ Văn đi cùng.

Nhưng việc này không dễ giải thích lắm, Vu Hoài Ngạn cũng liền làm bộ không nghe thấy.

Cũng may Nhạc Cao Dương cũng không một hai phải hỏi ra đáp án, mà là lại nói tiếp: "A ha, cây vạn tuế ngàn năm cậu thế mà cũng nở hoa rồi? Nhớ năm đó, trong trường có bao nhiêu là bạn nữ đối với cậu 一一"

Ôn Chỉ Văn rất thích thú lắng nghe, nhưng Vu Hoài Ngạn lại trực tiếp ngắt lời anh ta: "Nhạc Cao Dương, cậu không có chuyện gì khác để nói hả?"

Nhạc Cao Dương thức thời ngậm miệng: "Biết rồi biết rồi, không nói là được, thật nhỏ mọn."

Ôn Chỉ Văn cũng hơi bất mãn kéo kéo góc áo Vu Hoài Ngạn.

Vu Hoài Ngạn trực tiếp đè lại cái tay đang làm loạn của cô.

Bạn bè lâu ngày không gặp, có rất nhiều chuyện để nói.

Nhưng lần này Nhạc Cao Dương lại đây là để hỗ trợ Vu Hoài Ngạn, anh ta vẫn luôn ngốc ở nước Mỹ, hiểu rất rõ tình hình bên này.

"Ngày mai em dâu cũng đi cùng chúng ta sao?" Nhạc Cao Dương hỏi.

Vu Hoài Ngạn lắc đầu: "Cô ấy không đi, Tiểu Cẩn sẽ qua với cô ấy."

Tiểu Cẩn mà bọn họ nói, thật ra chính là em gái ruột của Vu Hoài Ngạn- Vu Cẩn.

Đối phương cũng đang du học ở nước Mỹ, nhưng không ở San Francisco.

Nói đến Vu Cẩn, Nhạc Cao Dương nhớ tới chuyện cười mình vừa gây ra, không nhịn được mà sờ mũi.

Lúc học cấp ba, anh ta đã từng đến nhà họ Vu chơi, cũng đã gặp Vu Cẩn khi còn nhỏ.

Nhớ lại một chút, Nhạc Cao Dương nhớ mang máng, tính tình của cô em gái nhà họ Vu này dường như hơi ngây thơ...