Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng

Chương 35




Mẹ Tiết theo bản năng mà so sánh căn nhà này với nhà mình, sau đó càng khó chịu.

Con trai bà ta là Tiết Kỳ ở mấy năm trước liền từ bỏ bát sắt, lựa chọn mở quán ăn.

Ngay từ đầu mẹ Tiết cảm thấy không có mặt mũi, nhưng sau đó kiếm được tiền thì bà ta cũng không có lời gì để nói.

Tài vận của Tiết Kỳ vẫn không tồi, trải qua mấy năm phát triển và khuếch trương, hiện tại trong tay đã có vài tiệm cơm rồi, Tiết gia cũng trở thành một trong mấy nhà có tiền nhất ở ngõ Du Thụ.

Điều kiện gia đình trở nên tốt hơn, nhưng phòng ở vẫn không thay đổi.

Nguyên nhân là do Tiết Kỳ tính toán giữ lại tiền để mở thêm mấy tiệm cơm, hơn nữa cha Tiết và mẹ Tiết cũng không muốn rời đi căn nhà đã ở vài thập niên, vậy nên chuyện đổi phòng ở cứ bỏ dở như thế.

Vốn dĩ mẹ Tiết còn không cảm thấy có cái gì, nhà bọn họ tuy rằng không đổi phòng ở, nhưng lúc Tiết Kỳ kết hôn đã sửa chữa lại bên trong một lượt, trong nhà cũng thêm không ít đồ điện, làm cho hàng xóm xung quanh hâm mộ không thôi.

Nhưng hiện tại nhìn thấy căn nhà của Vu gia, không chỉ trang hoàng có phẩm vị, là cái loại trang hoàng bà ta có nghĩ phá đầu cũng không nghĩ ra được, đồ điện trong nhà cũng không hề ít hơn nhà bà ta!

Sắc mặt của mẹ Tiết lập tức có chút khó coi, cảm thấy chính mình lại bị đè ép một đầu, âm thầm quyết định nhất định phải đòi lại từ trên người nàng dâu không làm Tạ Thục Anh hài lòng kia mới được!

Nhà ăn cách cửa vào không xa, động tĩnh ở cửa đương nhiên có thể truyền tới lỗ tai của Ôn Chỉ Văn.

Nếu trong nhà có khách tới thì cô cũng không thể tiếp tục ngồi ở trong nhà ăn.

Xoa xoa miệng, Ôn Chỉ Văn đứng dậy đi qua.

Co vừa đi ra đã nhìn thấy hai người phụ nữ đi ở phía trước dì Dương.



Nữ nhân lớn tuổi khoảng 50-60 tuổi, đôi môi hơi khô quắt hướng xuống dưới, một đôi mắt khắc nghiệt lại mang theo vài phần khôn khéo.

Người phụ nữ trẻ tuổi lớn bụng, dáng mặt mượt mà, mặt mày nhu hòa, rất có bộ dáng hiền thê lương mẫu.

Hai người kia đối với Ôn Chỉ Văn đều là người xa lạ, vì thế cô nhìn về phía dì Dương đi ở phía sau, mắt mang dò hỏi: “Đây là?”

Dì Dương lập tức nói lại lời nói vừa rồi của mẹ Tiết với Ôn Chỉ Văn.

Mẹ Tiết nghe xong dì Dương nói liền bổ sung thêm: “Đúng rồi, nhà của chúng tôi cũng ở tại ngõ Du Thụ, liền ở ngay phía sau của nhà cháu, con trai dì là Tiết Kỳ và Tiểu Ngạn chính là bạn học từ nhỏ tới lớn!”

“Cháu chính là vợ của Tiểu Ngạn, Tiểu Ôn đúng không? Cứ gọi dì là dì họ là được, bên cạnh là con dâu của dì, Thang Linh Na, nó gả tới đây sớm hơn cháu mấy năm, cháu làm dâu mới, về sau nếu có cái gì không hiểu thì đều có thể tới hỏi con bé”.

Thang Linh Na nghe thấy lời nói của mẹ chồng mình liền mỉm cười với Ôn Chỉ Văn: “Chào em”.

Ôn Chỉ Văn hơi hơi trừng lớn đôi mắt nhìn đôi mẹ chồng nàng dâu ở trước mặt mình, cuối cùng cũng ý thức được.

Đây không phải chính là nữ chủ và mẹ chồng của nữ chủ ở trong tiểu thuyết sao?!

Cuốn tiểu thuyết bị cô ném ở trong đầu phủ bụi rốt cuộc cũng tìm lại được cảm giác tồn tại.

Ôn Chỉ Văn nghĩ tới, hình như đúng là trong nguyên văn có một đoạn tình tiết như thế.

Đây cũng là lần đầu tiên công cụ đối chiếu tổ hình người là nguyên chủ lên sân khấu.