Mẹ Tiết theo bản năng mà so sánh căn nhà này với nhà mình, sau đó càng khó chịu.
Con trai bà ta là Tiết Kỳ ở mấy năm trước liền từ bỏ bát sắt, lựa chọn mở quán ăn.
Ngay từ đầu mẹ Tiết cảm thấy không có mặt mũi, nhưng sau đó kiếm được tiền thì bà ta cũng không có lời gì để nói.
Tài vận của Tiết Kỳ vẫn không tồi, trải qua mấy năm phát triển và khuếch trương, hiện tại trong tay đã có vài tiệm cơm rồi, Tiết gia cũng trở thành một trong mấy nhà có tiền nhất ở ngõ Du Thụ.
Điều kiện gia đình trở nên tốt hơn, nhưng phòng ở vẫn không thay đổi.
Nguyên nhân là do Tiết Kỳ tính toán giữ lại tiền để mở thêm mấy tiệm cơm, hơn nữa cha Tiết và mẹ Tiết cũng không muốn rời đi căn nhà đã ở vài thập niên, vậy nên chuyện đổi phòng ở cứ bỏ dở như thế.
Vốn dĩ mẹ Tiết còn không cảm thấy có cái gì, nhà bọn họ tuy rằng không đổi phòng ở, nhưng lúc Tiết Kỳ kết hôn đã sửa chữa lại bên trong một lượt, trong nhà cũng thêm không ít đồ điện, làm cho hàng xóm xung quanh hâm mộ không thôi.
Nhưng hiện tại nhìn thấy căn nhà của Vu gia, không chỉ trang hoàng có phẩm vị, là cái loại trang hoàng bà ta có nghĩ phá đầu cũng không nghĩ ra được, đồ điện trong nhà cũng không hề ít hơn nhà bà ta!
Sắc mặt của mẹ Tiết lập tức có chút khó coi, cảm thấy chính mình lại bị đè ép một đầu, âm thầm quyết định nhất định phải đòi lại từ trên người nàng dâu không làm Tạ Thục Anh hài lòng kia mới được!
Nhà ăn cách cửa vào không xa, động tĩnh ở cửa đương nhiên có thể truyền tới lỗ tai của Ôn Chỉ Văn.
Nếu trong nhà có khách tới thì cô cũng không thể tiếp tục ngồi ở trong nhà ăn.
Xoa xoa miệng, Ôn Chỉ Văn đứng dậy đi qua.
Co vừa đi ra đã nhìn thấy hai người phụ nữ đi ở phía trước dì Dương.