Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng

Chương 28




Tầm mắt của hai người chạm vào nhau, trên mặt Ôn Chỉ Văn lộ ra một nụ cười xấu hổ.

Vốn dĩ cô định lặng lẽ quan sát Vu Hoài Ngạn, nhưng hiện tại đã bị phát hiện rồi nên chỉ đành từ bỏ, đẩy cửa ra thoải mái hào phóng mà đi vào.

Tầm mắt của Vu Hoài Ngạn không khỏi dừng ở trên người vợ của mình.

Mới mấy ngày không gặp mà vợ của anh đã thay đổi rất nhiều.

Mái tóc màu đen của cô được uốn xoăn lọn to, dùng một cái khăn lụa màu xanh lục đậm có hoa văn buộc ở sau đầu, cả người nhìn qua vừa lười biếng lại mỹ lệ.

Quần áo đang mặc trên người cũng khác hẳn với ngày trước, càng phác họa ra dáng người eo thon chân dài của cô, cộng thêm khuôn mặt vô cùng xinh đẹp kia, quả thực khiến cho người khác không rời được mắt.

Ánh mắt Vu Hoài Ngạn rất rõ ràng, Ôn Chỉ Văn tự nhiên cũng đã nhận ra.

Nếu như cô dám đi uốn tóc và thay đổi phong cách mặc quần áo thì đương nhiên cũng không quá để ý việc Vu Hoài Ngạn có phản đối hay không.

Nhưng hiện tại vẫn còn ở trong giai đoạn xây dựng hình tượng nên Ôn Chỉ Văn làm bộ ngượng ngùng mà sờ vào khuôn mặt của mình nói: “Thay đổi cái phong cách, anh cảm thấy có đẹp không?”

Hầu kết của Vu Hoài Ngạn giật giật, nói: “Ừ, đẹp”.

Anh cũng không xấu hổ khi khen ngợi vợ của mình, huống chi còn là lúc chỉ có hai người bọn họ ở chung với nhau.

Nghe được lời này, Ôn Chỉ Văn lập tức có tự tin, cả người cũng thả lỏng hơn hẳn.



Cô đi nhanh đến bên cạnh anh, oán trách nói: “Không phải anh nói là ngày mai mới trở về à? Sao lại về sớm hơn, làm em chẳng có chuẩn bị gì cả”.

Vu Hoài Ngạn trầm mặc.

Chuẩn bị cái gì? Sự kinh ngạc và bất ngờ hiện tại còn chưa đủ nhiều sao?

Vu Hoài Ngạn sẽ không có khả năng thừa nhận anh trở về sớm hơn là vì muốn sớm được nhìn thấy cô, vì thế chỉ nói: “Công việc làm xong sớm, không còn việc gì nữa nên anh mới trở về trước”.

“A” Ôn Chỉ Văn gật đầu một cái.

Cô biết ngay mà, nếu như công việc vẫn chưa xong thì sao người đàn ông này nỡ trở về chứ?

Không rối rắm vấn đề này quá lâu, Ôn Chỉ Văn thay đổi cái đề tài: “Hiện tại vẫn còn sớm, anh có muốn đi nghỉ ngơi một lúc hay không?”

Vu Hoài Ngạn gật đầu, sau đó lại nhìn cô một cái thật lâu.

Ôn Chỉ Văn có chút không thể hiểu được, sau đó nghe thấy anh nói: “Ừ, anh định đi tắm rửa trước rồi mới nghỉ ngơi ——”

Hiện tại Ôn Chỉ Văn đang cảm thấy có chút không ổn trong lòng.

Quả nhiên, giây tiếp theo đã nghe thấy anh nói: “Nhưng mà anh lật hết tất cả ngăn tủ vẫn không tìm thấy quần áo của anh ở đâu”.



Ôn Chỉ Văn: “......”

Không xong, cô đã quên mất chuyện này.

Ôn Chỉ Văn có chút chột dạ mà liếc mắt nhìn Vu Hoài Ngạn một cái.

Bởi vì mua thêm không ít quần áo nên Ôn Chỉ Văn mới sắp xếp lại tủ quần áo một lượt.

Suy xét đến việc Vu Hoài Ngạn thường xuyên không ở nhà. Ôn Chỉ Văn đã sớm coi cả cái tủ quần áo này thành của cô.

Cô thậm chí còn quy hoạch mỗi một cái khu vực sẽ đặt quần áo gì.

Chờ cô quy hoạch xong hết, Ôn Chỉ Văn mới phát hiện đã không còn chỗ nào để lại cho Vu Hoài Ngạn đặt quần áo.

Cũng may quần áo của Vu Hoài Ngạn không nhiều nên Ôn Chỉ Văn liền lấy hết quần áo của anh nhét vào trong ngăn tủ nào đó ở bên cạnh.

Có thể là bởi vì quá bên cạnh nên Vu Hoài Ngạn mới không tìm được......

Chống chọi tầm mắt của Vu Hoài Ngạn, Ôn Chỉ Văn căng da đầu kéo ra một cánh cửa tủ nhỏ hẹp, thật cẩn thận mà nói: “Quần áo của anh.... tạm thời bị đặt ở chỗ này.

Vu Hoài Ngạn không nói chuyện, vẫn nhìn cô như cũ.

Ôn Chỉ Văn cực kỳ chột dạ, não bộ nhanh chóng vận chuyển, muốn cứu vớt hình tượng của bản thân: “Cái đó, em vẫn chưa sắp xếp tủ quần áo xong nên mới tạm thời đặt quần áo của anh ở đó!”