Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng

Chương 243




Thời gian nhoáng cái đã tới sáu tháng cuối năm, mùa thu qua đi, độ ấm càng ngày càng giảm đi.

Tật xấu thích ngủ nướng của Ôn Chỉ Văn cũng càng thêm nghiêm trọng.

Thường xuyên ngủ một giấc nặng nề đến giữa trưa, ban ngày cũng không quá tinh thần.

Nhưng mà trừ bỏ có thể ăn, có thể ngủ thì không còn vấn đề nào cả, sắc sặt nhìn cũng khá tốt, Ôn Chỉ Văn chỉ nghĩ là bởi vì thời tiết nên không để ý quá nhiều.

Ngẫu nhiên cô cũng hơi lo lắng rằng mình cứ ăn rồi ngủ như thế thì chờ mùa đông qua đi có thể cô sẽ béo lên.

Chỉ là liên tục quan sát mấy ngày, phát hiện cân nặng của mình không hề tăng lên thì Ôn Chỉ Văn liền càng thêm không kiêng nể gì, muốn ngủ liền ngủ, muốn ăn liền ăn.

Thẳng đến buổi chiều một ngày nào đó, Ôn Chỉ Văn ngủ trưa tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở to mắt ra thì gương mặt liền chạm vào một bàn tay ấm áp. Giương mắt nhìn lên, Vu Hoài Ngạn đang ngồi ở mép giường, nhìn thấy cô tỉnh lại liền dùng động tác mềm nhẹ mà vén tóc của cô ra Sau tai.

Ôn Chỉ Văn ngủ một giấc này rất trầm, ngay cả thời gian cũng bị lẫn lộn.

Rèm cửa phòng ngủ kéo chặt làm cho cả căn phòng đều chìm trong bóng tối, làm cho cô không phân biệt được hiện tại là buổi sáng hay buổi tối, cô hỏi theo bản năng: "Anh muốn đi tới công ty à?"

Trong lúc hoảng hốt cô còn cảm thấy hôm nay mình tỉnh rất sớm, chỉ là tự dưng cô không nhớ nổi tối hôm qua mình đi ngủ như thế nào.

Tay Vu Hoài Ngạn khựng lại, ngay sau đó cười khẽ một tiếng: "Em ngủ đến choáng váng rồi à?"

Anh nói xong thì lại giải thích thêm một câu: "Hiện tại là bốn giờ chiều”.

Ôn Chỉ Văn phải bỏ ra khoảng một phút mới lấy lại được ký ức của mình.

Cô ngồi dậy phủi tay của Vu Hoài Ngạn khỏi mặt mình, cứu vớt lại tôn nghiêm cho bản thân: "Hiện tại là buổi chiều mà vẫn nhìn thấy anh ở nhà cho nên em mới nghĩ nhầm!"

"Được, đều tại anh". Vu Hoài Ngạn nói đúng theo ý vợ.

Nói xong, anh ngừng lại một chút, mới mở miệng nói tiếp: "Vợ à, kỳ kinh nguyệt tháng này của em... có phải vẫn chưa tới đúng không?"

""A? Phải không? Hôm nay là ngày bao nhiêu?" Ôn Chỉ Văn ngáp một cái hỏi.

"Ngày 22". Anh trả lời.

"Lần trước là..." Ôn Chỉ Văn bắt đầu hồi ức.

"Đầu tháng trước". Vu Hoài Ngạn nhanh chóng trả lời.

Đầu tháng này Vu Hoài Ngạn từng đi xa nhà một lần, cho nên cũng không rõ ràng tình huống của Ôn Chỉ Văn nên anh mới hỏi như thế.

"A, sao tháng này lại muộn lâu như vậy sao”. Ôn Chỉ Văn mới phát hiện điểm này, giọng điệu cực kỳ kinh ngạc.

Vu Hoài Ngạn nhìn Ôn Chỉ Văn ngốc nghếch, thấy cô hiện tại vẫn còn không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề thì nhịn không được mà thở dài một hơi.

Anh lấy tay xoa xoa đỉnh đầu của cô, mở miệng nói: "Em có thể ——"

Ôn Chỉ Văn lại không phải đồ ngốc thật, Vu Hoài Ngạn đã ám chỉ đến mức này rồi, sau sự kinh ngạc lúc đầu thì rốt cuộc cô cũng nghĩ tới một khả năng, đột nhiên duai tay tóm chặt tay Vu Hoài Ngạn.

Làm lời nói của Vu Hoài Ngạn đột nhiên im bặt.

Ôn Chỉ Văn há miệng thở dốc, nhưng lại không phát ra được tiếng nào cả.