Hiện tại bọn họ đang đứng ở trên một khu công nghiệp, tòa kiến trúc trước mặt chính là xưởng sản xuất của công ty Vu Hoài Ngạn.
Ôn Chỉ Văn lập tức hiểu được, người đàn ông này ngày thường tỏ ra rất là nghiêm trang, không nghĩ tới còn rất hư vinh.
Giống như ngày thường cô mua được món đồ nào đó sẽ rất thích mang ra khoe khoang trước mặt anh.
Lần này ngược lại, đổi thành anh muốn khoe khoang ở trước mặt cô.
Ôn Chỉ Văn tự nhận mình không phải một người keo kiệt, cô quyết định vẫn nên rộng lượng một ít, đến lúc đó dù cho nhìn thấy tình huống như thế nào thì cũng sẽ khen ngợi anhl
Ôn Chỉ Văn một đường theo Vu Hoài Ngạn đi vào.
Chắc là vẫn chưa chính thức đưa vào sử dụng, toàn bộ phân xưởng không nhiễm một hạt bụi, chỉ có một số nhân viên đi lại.
Sàn nhà sạch sẽ bóng loáng đến sắp chiếu ra bóng người. Ôn Chỉ Văn tò mò đi tới nhìn máy móc.
"Anh định bao giờ đưa vào sản xuất vậy?" Ôn Chỉ Văn xoay đầu hỏi Vu Hoài Ngạn.
"Ngày mai". Anh trả lời.
"Nhanh như vậy sao?" Trong giọng nói của Ôn Chỉ Văn có chút kinh ngạc.
Cô còn nghĩ là sẽ phải đợi thêm một thời gian nữa, không nghĩ tới công ty của Vu Hoài Ngạn có tiến độ nhanh như thế.
Nghĩ đến bắt đầu từ ngày mai, nơi này liền sẽ sản xuất ra hàng ngàn hàng vạn chiếc di động thì trong lòng Ôn Chỉ Văn vừa thấy kiêu ngạo lại thấy tự hào.
Cô vùi đầu muốn nghiên cứu máy móc, Vu Hoài Ngạn đột nhiên đưa một cái hộp tới.
"Đây là cái gì?" Ôn Chỉ Văn suy đoán đây là một cái di động.
Mở ra nhìn, quả nhiên đúng là như thế.
"Loại di động đầu tiên của các anh đúng không? Đã làm ra được rồi sao?" Ôn Chỉ Văn lôi điện thoại ra xem.
Sau những chiếc điện thoại có thân xác lớn cồng kềnh thì kiểu dáng di động hiện tại càng thiên hướng nhẹ nhàng tỉnh xảo.
Chiếc điện thoại mà Ôn Chỉ Văn đang cầm trên tay cũng đi theo xu hướng đó, một chiếc điện thoại nho nhỏ lẳng lặng mà nằm ở lòng bàn tay cô, không lớn hơn lòng bàn tay cô quá nhiều.
Nói thật, Ôn Chỉ Văn đã sớm nhìn thấy rất nhiều điện thoại thông minh ở hiện đại nên không có quá nhiều hứng thú với điện thoại thời đại này, nhưng mà ——
Chiếc di động này chính là do chồng cô làm ra đấy!
Với tâm lý yêu ai yêu cả đường đi, Ôn Chỉ Văn càng xem càng cảm thấy nhìn chiếc di động này chỗ nào cũng thấy tốt.
Nhìn màu sắc trầm tĩnh này, thân máy có đường cong trơn trượt, cảm xúc khi sờ vào máy, dưới ánh nắng chiếu rọi xuống làm toàn bộ thân máy đều lưu chuyển ánh sáng nhạt.
Sau khi thưởng thức xong bề ngoài của di động, Ôn Chỉ Văn mới bắt đầu nghiên cứu tính năng của nó.
Bởi vì hiện tại mới là thời kỳ đầu phát triển kỹ thuật nên tính năng của di động hiện tại khá là ít ỏi.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc Ôn Chỉ Văn tiếp tục khen ngợi.
Ví dụ như hệ thống dùng rất tốt, bàn phím phản ứng rất nhanh chóng,...
Lúc Ôn Chỉ Văn nói ngọt thật sự rất lợi hại, rất dễ dàng dỗ người ta tới mức đầu óc choáng váng.
Vu Hoài Ngạn từng té ngã một cái lớn vì nó nên lòng có rất nhiều cảm xúc.
Áp xuống sự sung sướng trong lòng, Vu Hoài Ngạn nói rất khách quan: "Hiện tại đây chỉ là di động cơ sở nhất, còn những tính năng mà lúc trước em nói với anh thì bọn anh vẫn còn đang nghiên cứu”.
"Anh vẫn còn nhớ à?" Ôn Chỉ Văn nhịn không được cười, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.
Vu Hoài Ngạn nhướng mày: "Vì sao không nhớ rõ? Chuyện đã đồng ý với em rồi thì chắc chắn anh sẽ làm được".
Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, cũng không khác gì với giọng điệu thường ngày, nhưng bỗng dưng lại mang theo một cỗ lực lượng.
Ôn Chỉ Văn không được tự nhiên mà hơi nghiêng đầu đi, không biết nên trả lời như thế nào.
Sau một lúc lâu cô mới nói: "Ừ".
Tầm mắt của Vu Hoài Ngạn dừng ở trên người Ôn Chỉ Văn, cũng không có nói thêm cái gì nữa.
Có một số việc nói nhiều bao nhiêu cũng vô ích, anh có thể nhìn ra được hình như vợ của anh vẫn luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn.
Nhưng không sao, anh sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh lựa chọn của cô không sai.
Ngày tiếp theo, dây truyền sản xuất của nhà xưởng chính thức khởi động, các hoạt động marketing mở rộng cũng được lên lịch để thực hiện.