Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng

Chương 238




Nhất thời không để ý làm cho Vu Hoài Ngạn chui vào chỗ trống, Ôn Chỉ Văn có chút hối hận, âm thầm hạ quyết tâm không thể để cho Vu Hoài Ngạn đắc ý nữa!

Vì thế, trong khoảng thời gian tiếp theo, Ôn Chỉ Văn nâng cao tỉnh thần cảnh giác lên một trăm phần trăm.

Nhưng mà cô nhận ra là một khi người nào đó trở nên mặt dày vô sỉ thì ngay cả cô cũng không thể làm gì được.

Cuối cùng, Ôn Chỉ Văn mất hứng mà về, dần dần trở lên có lệ.

Lại mấy ngày trôi qua, Vu Hoài Ngạn đi làm về liền nhắc tới việc phải đi công tác.

Ôn Chỉ Văn đã thành thói quen, chỉ hỏi anh là đi đâu công tác và địa điểm công tác ở chỗ nào.

Không ngờ Vu Hoài Ngạn lại đột nhiên mở miệng: "Em có muốn đi cùng với anh hay không?”

Ôn Chỉ Văn nghe vậy liền sửng sốt, đi công tác chung với anh. Trừ bỏ chuyến đi nước ngoài lần trước thì Ôn Chỉ Văn chưa từng đi ra ngoài chung với Vu Hoài Ngạn nữa.

Một là bởi vì Vu Hoài Ngạn đi công tác đều là bàn chuyện công việc đứng đắn, lúc trước Ôn Chỉ Văn muốn xây dựng hình tượng một người vợ tốt nên cực kỳ "hiểu chuyện" mà không đi quấy ray anh.

Thứ hai là bởi vì quan hệ lúc trước của hai người họ không thân thiết như hiện tại.

Dần dần việc này cũng trở thành thói quen.

"Anh muốn dẫn em đi công tác cùng sao? Ôn Chỉ Văn kinh ngạc hỏi: "Anh không sợ nhân viên của anh và bên đối tác có ý kiến à?"

"Có thể có ý kiến gì được chứ?" Vu Hoài Ngạn cười nói.

Nhất thời không để ý làm cho Vu Hoài Ngạn chui vào chỗ trống, Ôn Chỉ Văn có chút hối hận, âm thầm hạ quyết tâm không thể để cho Vu Hoài Ngạn đắc ý nữa!

Vì thế, trong khoảng thời gian tiếp theo, Ôn Chỉ Văn nâng cao tỉnh thần cảnh giác lên một trăm phần trăm.

Nhưng mà cô nhận ra là một khi người nào đó trở nên mặt dày vô sỉ thì ngay cả cô cũng không thể làm gì được. Cuối cùng, Ôn Chỉ Văn mất hứng mà về, dần dần trở lên có lệ.

Lại mấy ngày trôi qua, Vu Hoài Ngạn đi làm về liền nhắc tới việc phải đi công tác.

Ôn Chỉ Văn đã thành thói quen, chỉ hỏi anh là đi đâu công tác và địa điểm công tác ở chỗ nào.

Không ngờ Vu Hoài Ngạn lại đột nhiên mở miệng: "Em có muốn đi cùng với anh hay không?”

Ôn Chỉ Văn nghe vậy liền sửng sốt, đi công tác chung với anh.

Trừ bỏ chuyến đi nước ngoài lần trước thì Ôn Chỉ Văn chưa từng đi ra ngoài chung với Vu Hoài Ngạn nữa.

Một là bởi vì Vu Hoài Ngạn đi công tác đều là bàn chuyện công việc đứng đắn, lúc trước Ôn Chỉ Văn muốn xây dựng hình tượng một người vợ tốt nên cực kỳ "hiểu chuyện" mà không đi quấy rầy anh.

Thứ hai là bởi vì quan hệ lúc trước của hai người họ không thân thiết như hiện tại.

Dần dần việc này cũng trở thành thói quen.

"Anh muốn dẫn em đi công tác cùng sao? Ôn Chỉ Văn kinh ngạc hỏi: "Anh không sợ nhân viên của anh và bên đối tác có ý kiến à?" "Có thể có ý kiến gì được chứ?" Vu Hoài Ngạn cười nói.

"Còn có thể có ý kiến gì chứ, nói anh bị vợ quản chặt ——" Lời nói của Ôn Chỉ Văn bỗng dừng lại, đột nhiên trừng mắt nhìn anh: "A, không đúng, anh đây là cố ý muốn làm hỏng thanh danh của em à?"

Vu Hoài Ngạn bị cô vợ nhỏ của mình làm bật cười, dùng tay xoa xoa tóc cô, suy nghĩ một chút liền trả lời một cách nghiêm túc: "Đừng sợ, cũng không thiếu một hai lần này, hơn nữa vợ quản chặt đâu phải là thanh danh xấu gì đâu?"

Ôn Chỉ Văn trưng ra biểu cảm như đang nhìn một tên ngốc.

Nhưng không thể không nói, lời nói vừa rồi của anh vẫn làm cô nhịn không được cong khóe môi lên.

"Cho nên, em có muốn đi cùng anh không?” Anh lại hỏi một câu.

"Để em sắp xếp thời gian đã". Ôn Chỉ Văn cố ý nói với giọng điệu khoa trương: "Em cũng rất bận, chưa chắc đã có thời gian đâu".

"Được, vậy em cứ chậm rãi quyết định". Vu Hoài Ngạn chiều theo ý vợ.

Ngày tiếp theo, trong ánh mắt chế nhạo của Vu Hoài Ngạn, Ôn Chỉ Văn bình tĩnh mà ngồi lên trên xe.

Cô đã suy nghĩ rồi, dù sao đến lúc đó người mất mặt cũng là Vu Hoài Ngạn, đâu có liên quan gì với Ôn Chỉ Văn cô chứ?