Vu Hoài Ngạn không có cảm xúc gì mà nghe, nhưng ngay sau đó, anh lại nghe thấy Ôn Chỉ Văn nói: "Cho nên, anh có cảm thấy giữa chúng ta phát triển nhanh quá không?"
Vu Hoài Ngạn: "... Nhanh chỗ nào?"
Bọn họ kết hôn đã sắp hai năm, anh còn ngại chậm đấy, được không hả?
"Đúng là rất nhanh mài!" Ôn Chỉ Văn kiên trì nói, tròng mắt xoay chuyển, sau đó mới hưng phấn mà mở miệng: "Hay là 一一"
Vu Hoài Ngạn trực giác có chút không ổn.
Quả nhiên giây tiếp theo, lại nghe thấy cô nói: "Nếu không anh lại theo đuổi em thêm lần nữa đi. Dựa theo cách theo đuổi trong bộ tiểu thuyết này mà em vừa nói ấy, sao hả?"
Vu Hoài Ngạn: "..." Chẳng sao cải
Bây giờ ném quyển sách tà ma trong tay cô xuống còn kịp không?!
Anh đã nói trong khoảng thời gian này cô ngoan quá mức mà, thì ra là chờ anh ở chỗ này đây!
Nhưng bà xã đại nhân cũng đã lên tiếng, Vu Hoài Ngạn dám từ chối sao? Đương nhiên là không dám rồi, trừ khi anh không muốn sống nữa!
Im lặng khoảng chừng mười mấy giây, Vu Hoài Ngạn mới thở dài một hơi, thành tâm đặt câu hỏi: "Em nói rõ xem nào."
Ôn Chỉ Văn lập tức ngồi thẳng người lại, cũng buông tiểu thuyết trong tay xuống, bắt đầu sát lại gần rồi nói: "Rất đơn giản, giống như quá trình yêu đương bình thường ấy, giống như người khác yêu đương đều là nắm tay, ôm, hôn môi, lên giường... hay là chúng ta cũng dựa theo cái quá trình này đi!"
Vu Hoài Ngạn ngước mắt lên liếc qua Ôn Chỉ Văn một cái, cười như không cười: "Tại sao em không xuống khỏi giường của chúng ta trước rồi mới nói chuyện này với anh?”
Ôn Chỉ Văn trừng anh.
Vu Hoài Ngạn một giây đã nhận thua: "Được rồi được rồi, thế bây giờ chúng ta xem như đang ở giai đoạn nào rồi?"
Ôn Chỉ Văn nghĩ nghĩ nói: "Ở giai đoạn trước khi nắm tay, giai đoạn đang có ấn tượng tốt với nhau ấy!"
Vu Hoài Ngạn: ”..."
Thật giỏi, ngay cả tay cũng không cho cầm rồi. "Anh cảm thấy..." Vu Hoài Ngạn dừng một chút, nói tiếp: "Hay là chúng ta vẫn tiếp tục giữ quan hệ mà em nói lúc trước đi, quan hệ chỉ đơn thuần là tình dục và tiền tài thì sao hả?"
Ôn Chỉ Văn: "???"
Sao lại thế này? Thế mà người đàn ông này vẫn còn mang thù!
Cắn chặt răng, Ôn Chỉ Văn nhặt một cái gối đầu ở bên cạnh lên rồi ném thẳng sang.
Vu Hoài Ngạn tiếp được dễ như trở bàn tay, rất không thật lòng mà dỗ một câu: "Ngoan, đừng nóng giận."
Nói chưa dứt lời, anh vừa nói như vậy, Ôn Chỉ Văn vốn dĩ không tức giận cũng phải bị anh làm cho nóng giận.
Không nhịn được trợn trắng mắt, Ôn Chỉ Văn nói: "Ngại quá, chúng ta không thân, vị tiên sinh này phiền anh mau rời khỏi phòng tôi."
Vu Hoài Ngạn thành công chọc giận vợ minh:
Rời khỏi đương nhiên là không thể rồi, vì tránh tình hình chiến đấu tăng thêm một bước, anh bèn trực tiếp trốn vào trong phòng tắm.
Ôn Chỉ Văn lại trợn trắng mắt đối với bóng lưng anh. Cất gọn quyển tiểu thuyết bị ném sang một bên, Ôn Chỉ Văn hơi có chút tiếc nuối, xem ra chắc cảnh là mong ước của cô không thể hoàn thành rồi...
Xốc chăn lên, nằm xuống giường.
Ôn Chỉ Văn thuận tay tắt đèn trong phòng, người đàn ông nào đó thích ở phòng tắm đợi vậy thì cứ đợi đi!
Ôn Chỉ Văn đi vào giấc ngủ rất nhanh, khi Vu Hoài Ngạn ra ngoài, cô đã ngủ say rồi.
Nhưng hiển nhiên trong lòng còn có chút oán khí, vào lúc Vu Hoài Ngạn đầu thò qua, cô còn lẩm bẩm một câu, rất mỏng manh biểu đạt nỗi tức giận của mình.
Vu Hoài Ngạn không nhịn được phì cười.
Nhưng anh nhưng không có ý thức tự giác gì cả, bàn tay to với một cái, kéo thẳng người vào trong lòng mình.
Trong lúc ngủ mơ Ôn Chỉ Văn không thoải mái động đậy, sau khi tìm được một vị trí thoải mái mới yên ổn nằm ngủ.
Vu Hoài Ngạn cũng nhắm mắt lại.
Phòng ngủ lại yên lặng trở lại.