Nhìn trước mặt có hai lối rẽ, Ôn Chỉ Văn trực tiếp há hốc mồm, cô cũng không nhớ rõ lúc sáng mình đi ra từ con đường nào.
Đời trước Ôn Chỉ Văn có bệnh mù đường, không nghĩ tới thay đổi sang thân thể mới rồi mà cái bệnh này vẫn đi theo cô.
Sau khi đi vài vòng quanh ngõ nhỏ, rốt cuộc Ôn Chỉ Văn mới tìm được người để hỏi đường về nhà......
Sau khi hỏi đường xong, dọc trên đường trở về Ôn Chỉ Văn đều che mặt.
Chủ yếu là cảm thấy quá mất mặt.
Tuy nhiên Ôn Chỉ Văn không biết chính là người mà cô tìm để hỏi đường kia lại đúng là loa phường nổi danh của ngõ Du Thụ.
Gần như là lúc Ôn Chỉ Văn vừa đi khỏi, tên cô đã được truyền khắp một vùng.
Không giống như tưởng tượng của Ôn Chỉ Văn, mọi người cũng không thảo luận về việc cô đi lạc đường mà là thảo luận về chính bản thân cô.
Ở trong ngõ Du Thụ này có biết bao con người nhưng lại không có một người nào không biết đến Vu Hoài Ngạn.
Từ khi anh dọn vào ở ngôi nhà kia, giống như là một hòn đá ném xuống mặt hồ yên ả, làm nổi lên gợn sóng không nhỏ.
Lúc Vu Hoài Ngạn mở cửa xe hơi bước xuống, anh đã dùng chính hành động đó nói với mọi người rằng anh là một người giàu có.
Hơn nữa diện mạo của anh không tầm thường, đừng nói tới mấy cô gái trẻ nhìn đỏ mặt, đến cả những phụ nữ đã kết hôn rồi khi nhìn thấy anh đều cảm thấy có đôi phần ngượng ngùng.
Người trong khu này có thể so sánh được với Vu Hoài Ngạn, chắc cũng chỉ có chồng của Thang Linh Na tên là Tiết Kỳ.
Tiết Kỳ mở mấy quán đồ ăn ở bắc thị, nghe nói công việc kinh doanh phát triển vô cùng, cũng mua nhà mua xe, các loại đồ điện quý giá, cũng không biết là so với Vu Hoài Ngạn thì ai giàu có hơn.