Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng

Chương 14




Ở cái thời đại mà di động vẫn còn chưa được phổ cập, thậm chí điện thoại cố định cũng còn không nhiều lắm này, muốn liên hệ với một người chính là việc rất khó.

Tuy rằng lúc này đã có điện thoại lớn “thế hệ đầu tiên”, nhưng điện thoại lớn có giá cả đắt đỏ, một bộ có giá một hai vạn, đây là còn chưa tính phí nghe và phí gọi, không phải ai cũng có thể dùng được.

So với điện thoại lớn thì máy bp rẻ hơn nhiều, chỉ cần một hai ngàn là có thể mua một cái, dùng để liên hệ với bạn bè và người nhà.

Tuy rằng cách dùng có hơi phiền phức, nhưng mà trong mắt mọi người ở thời đại này thì nó cũng chẳng tính là gì.

Hiện tại Vu Hoài Ngạn đang phát triển công việc kinh doanh máy nhắn tin.

Máy bp do công ty của anh ấy sản xuất rất nổi tiếng ở Bắc thị, đặc biệt là sau khi công ty của anh ấy nghiên cứu ra máy nhắn tin có thể trực tiếp hiển thị các ký tự tiếng Trung vào năm ngoái thì danh tiếng lại càng cao hơn.

Có thể nói rằng 80% máy bp hiện có trên thị trường ở Bắc thị chính là do công ty của Vu Hoài Ngạn sản xuất ra.

Cho nên Ôn Chỉ Văn cũng không rõ rốt cuộc hiện tại Vu Hoài Ngạn có bao nhiêu tài sản, chỉ có thể nói là chắc chắn sẽ không ít.

Sau khi để lại sổ tiết kiệm và văn kiện vào trong két sắt, Ôn Chỉ Văn mới nhìn về mấy xấp tiền kia.

Tiền giấy màu lam, lúc đầu Ôn Chỉ Văn còn tưởng rằng là tiền 10 nguyên, không ngờ sau khi cầm lên xem mới biết đều là tiền 100 nguyên.

Ôn Chỉ Văn rất nhanh đã phản ứng lại, nhân dân tệ đang lưu hành hiện tại không quá giống với đời sau.

Số tiền này chắc khoảng 10 vạn khối.

Ngày hôm qua Ôn Chỉ Văn đã sắp xếp lại đồ vật của nguyên chủ một lượt.



Nguyên chủ không có quá nhiều đồ, cũng chỉ có vài bộ quần áo và vật dụng hàng ngày, còn có mấy vạn khối tiền tiết kiệm.

Ôn Chỉ Văn không hề tiếp thu được tất cả ký ức của nguyên chủ, nhưng cô lại theo bản năng cảm thấy số tiền này không phải do mẹ và cha kế của nguyên chủ đưa.

Tuy cha kế có tiền nhưng mà nguyên chủ đi theo bọn họ lại sống không tốt, Ôn Chỉ Văn cũng không cho rằng bọn họ sẽ nỡ cho nguyên chủ một số tiền như vậy.

Người duy nhất có khả năng chính là cha của nguyên chủ?

Nhưng hiện tại Ôn Chỉ Văn cũng không định dùng tới số tiền này, cô quyết định sẽ giữ nó lại, nếu như có cơ hội thích hợp thì sẽ mang đi đầu tư.

Còn việc hiện tại phải dùng tới tiền thì đương nhiên là cô sẽ lấy từ trong két sắt rồi!

Dù sao hiện tại cô cũng đã là vợ của Vu Hoài Ngạn, trước mắt còn không có ý định ly hôn, vậy nên cô tiêu tiền của anh cũng là chuyện đương nhiên.

Nếu như cô không tiêu thì chẳng lẽ để cho người phụ nữ khác tiêu giúp sao?

Hôm nay Ôn Chỉ Văn sẽ ra cửa mua sắm, nhưng cô cũng không rõ giá hàng hiện tại, vì thế cô liền cầm một vạn đồng tiền từ trong đó và một số tờ tiền lẻ khác.

Sau khi cầm tiền, Ôn Chỉ Văn thuận tay ném luôn cả tờ giấy mà Vu Hoài Ngạn viết cho cô vào két sắt rồi mới khóa lại.

Cô vừa mới vệ sinh cá nhân xong thì dưới lầu cũng truyền tới tiếng đập cửa.

Ôn Chỉ Văn chạy xuống mở cửa.

Vừa mở cửa ra đã nhìn thấy một người phụ nữ khoảng tầm 40-50 tuổi, lúc mỉm cười nhìn rất hiền hòa.