Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng

Chương 137




Thế cho nên mới để cô ấy muốn làm gì thì làm, đến bây giờ suy nghĩ lại, cảm thấy giống như mình bị váng đầu.

Hiện tại còn vì một số chuyện có lẽ là thật, mà cũng có thể do anh đã suy đoán khiến cả đêm anh không ngủ ngon...

Vu Hoài Ngạn cảm thấy mình đã chú ý quá nhiều vào Ôn Chỉ Văn.

Điều này khiến anh cảm thấy trong lúc anh còn chưa nhận ra thì loại cảm xúc này đã trở nên không còn khống chế được nữa.

Anh cúi người, nhìn vào người phụ nữ đang nép trong lồng ngực mình, Vu Hoài Ngạn đè bờ vai của cô, nói: "Buông anh ra! Anh đi rửa mặt."

Ôn Chỉ Văn nghe lời, buông anh ra. Cô nhìn theo bóng lưng anh xuống giường, cảm thấy người đàn ông này dường như hơi liều mạng.

Vu Hoài Ngạn bước vào nhà vệ sinh, vẩy nước lạnh lên mặt mình khiến cả người tỉnh táo không ít.

Anh nhìn chính mình trong gương, sau đó lại tự cười giau mình, anh cảm thấy đã đến lúc nên để mọi chuyện trở về quỷ đạo của nó. Khi anh bước ra khỏi nhà vệ sinh, Ôn Chỉ Văn đã không còn nằm trên giường mà đang ngồi trước bàn trang điểm của cô.

Nhìn thấy Vu Hoài Ngạn di ra, cô vui vẻ vẫy tay với anh, gọi: "Ông xã, anh đến đây!"

Vu Hoài Ngạn dừng bước, sau đó vẫn đi đến chỗ cô.

Ôn Chỉ Văn cầm một lọ gì đó trong tay mình, nói với anh: "Hay là em giúp anh che đi quầng thâm dưới mắt nhé!"

Vu Hoài Ngạn theo thói quen từ chối: "Không cần."

"Cần mà, cần mà." Cô nhón chân lên, dùng tay đè vai để anh ngồi xuống.

Đây là lần đầu tiên cô trang điểm cho đàn ông nên Ôn Chỉ Văn vô cùng kích động.

Vu Hoài Ngạn nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô, trong lòng chợt cảm thấy không hay rồi, anh nắm chặt tay cô, im lặng biểu thị ý từ chối.

Ôn Chỉ Văn chờ mong nhìn lấy anh: "Nhanh lắm! Được không?"

Vu Hoài Ngạn dời ánh mắt, bàn tay đang nắm chặt tay cô cũng buông xuống.

Ôn Chỉ Văn vui mừng, cầm lên một lọ dưỡng da gì đó, cô dốc ngược lọ dung dịch, cho một ít ra lòng bàn tay rồi xoa đều, sau đó nhẹ bôi lên mặt anh, cô trợn tròn mắt bịa đặt nói: "Thời tiết lạnh, anh xem da mặt anh khô khan cỡ nào."

Nhìn thấy dáng vẻ từ chối của người đàn ông, Ôn Chỉ Văn kìm nén ham muốn được chơi đùa trên gương mặt này của anh, cô rất có chừng mực, quyết định chỉ che đi quầng thâm mắt là xong việc.

"Anh nhắm mắt lại đi, xong ngay thôi!" Ôn Chỉ Văn nói.

Vu Hoài Ngạn làm theo lời cô, anh nhắm mắt lại.

Ôn Chỉ Văn không thể kìm được phải đánh giá gương mặt anh. Gương mặt này đúng là rất ưu việt, đặc biệt là đường lông mày, vô cùng khí khái, mày kiếm mắt sáng người ta hay nói đến chính là thế này.

Nói thật thì khi đối diện với gương mặt này, Ôn Chỉ Văn rất động lòng.

Cô ý thức được thời gian mình nhìn chằm chằm thế này hơi lâu, Ôn Chỉ Văn nhớ đến việc chính, thế là bắt đầu lấy dụng cụ cần thiết ra, cẩn thận che đi quầng thâm dưới mắt của anh.

Thật ra quầng thâm này của anh cũng không nặng lắm, chỉ cần che đơn giản một chút là lập tức mất tiêu. "Được rồi!" Ôn Chỉ Văn rất thỏa mãn nói.

Nói xong mới cảm thấy có điểm gì đó rất kỳ lạ. Dường như hôm nay người đàn ông Vu Hoài Ngạn này có vẻ quá im lặng.

Sau khi che xong quầng thâm, Ôn Chỉ Văn hết sức cẩn thận chạy đến tủ quần áo bên kia, cô quay đầu nói với Vu Hoài Ngạn: "Hôm nay anh muốn mặc quần áo thế nào?"

"Thế nào cũng được." Vu Hoài Ngạn không hiểu cô đang muốn làm gì.

Ôn Chỉ Văn dựa vào sở thích của mình chọn quần áo cho anh.

Chờ đến khi người đàn ông này thay xong quần áo thì trong tay cô đã giơ lên một chiếc cà vạt về phía anh, nói: "Em giúp anh thắt cà vạt nhét"