Ôn Chỉ Văn thay xong quần áo thì nằm lên giường xoa bóp.
Cô nhắm mắt để thợ xoa bóp tùy ý thao tác trên mặt mình.
Dần dần suy nghĩ của Ôn Chỉ Văn bay xa hơn.
Salon bên này tạm thời có thể như thế này, chờ thêm mấy năm sau khi đã phát triển đến mức ổn định thì vẫn phải tách làm đẹp và làm tóc ra thành hai mảng riêng biệt, nếu không sẽ không có được trọng điểm.
Còn nữa, qua một khoảng thời gian nữa cô phải tìm kiếm và hợp tác với một nhãn hiệu dưỡng da, tốt nhất phải đưa sản phẩm của họ vào một hạng mục làm đẹp bên này của cô...
Không thể không nói, Điền Hân tìm được người thợ xoa bóp trung y kia đúng là đã tìm được đúng người, từ da đầu đến cổ, vai, lưng, tất cả đều vô cùng thoải mái.
Ôn Chỉ Văn dễ chịu nên đã ngủ thiếp đi.
Sau khi ngủ được hai giờ cô mới mơ màng tỉnh lại.
Cô nhìn gương xem thử, đúng là mệt mỏi trên mặt đã tiêu tán di rất nhiều.
Thời gian vẫn còn sớm, Ôn Chỉ Văn chậm chạp trang điểm, sau đó mới lái xe đến công ty của Vu Hoài Ngạn.
*
Sau khi đến trước công ty của Vu Hoài Ngạn, Ôn Chỉ Văn cũng không vội đi vào mà vẫn ngồi trong xe, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Vu Hoài Ngạn trước.
Chỉ vì bàn phím của điện thoại di động quá nhỏ, hai ngón tay của cô to hơn các phím nên nhắn tin mất rất nhiều công sức.
Trong phòng họp, cuộc họp chuẩn bị kết thúc.
Điện thoại Vu Hoài Ngạn đã đặt lên bàn bỗng rung lên.
Anh cầm lên xem thì thấy là tin nhắn của Ôn Chỉ Văn gửi đến, cô hỏi anh đang làm gì?
Vu Hoài Ngạn cười xùy một tiếng. Anh cảm thấy có lẽ hôm nay mặt trời đã mọc đằng tây mất rồi, Ôn Chỉ Văn lại liên hệ với anh?
Đừng tưởng anh nhìn không ra, gần đây người phụ nữ này qua loa với anh như vậy, gần gũi với máy tính còn hơn người chồng này.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Vu Hoài Ngạn đã trực tiếp gọi một cuộc điện thoại đến cho cô.
Nhưng ngay sau khi bắt máy, giọng của cô vẫn ngọt ngào, gọi một tiếng: "Ông xã!"
"Ừm, chuyện gì?" Vu Hoài Ngạn thản nhiên hỏi.
"Bao giờ anh tan làm?" Ôn Chỉ Văn hỏi.
"Một lúc nữa." Vu Hoài Ngạn vẫn lạnh lùng như thế.
Ôn Chỉ Văn cắn răng: "Em đang dưới lầu này, anh có muốn xuống đây không?"
Tay cầm di động của Vu Hoài Ngạn chợt khựng lại.
Mấy phút sau, anh đã xuất hiện bên dưới công ty.
Ôn Chỉ Văn nhô đầu ra khỏi cửa sổ xe, phất tay với anh.
Vu Hoài Ngạn lên xe, liếc mắt nhìn cô: "Sao không ở nhà tiếp tục chơi game?"
Ôn Chỉ Văn: Tất cả các trò chơi đều được em chơi xong hết rồi nên bây giờ không chơi nữa chứ sao.
Cô biết ngay người đàn ông này sẽ mang thù mà. "Game làm sao quan trọng bằng ông xã" Ôn Chỉ Văn nói rất trái lương tâm.
Tuy lời này không thật lòng nhưng lại rất có tác dụng với Vu Hoài Ngạn.
"Em đã bảo dì Dương không cần làm cơm tối, chúng ta ra ngoài ăn, anh thấy thế nào?" Ôn Chỉ Văn nói.
"Tùy em." Vu Hoài Ngạn nắm tay cô thưởng thức....
Phòng ngủ.
Mưa theo mây đến, mây bay mưa tạnh.
Ôn Chỉ Văn lười biếng nằm trên giường.
Còn mặt mũi Vu Hoài Ngạn lại tràn đầy vui vẻ.
Vu Hoài Ngạn cúi người, sờ vào mái tóc đã rối bù của cô, nói: "Em nghỉ ngơi đi! Anh đi ra ngoài một chuyến!"
Anh vừa nhận được điện thoại, phải đi ra ngoài một chuyến.
Ôn Chỉ Văn gật đầu, sau đó lại nhớ đến chuyện gì đó: "Hoa tai của em hình như rơi trên xe mất rồi, khi anh trở về thì tìm kiếm giúp em nhé!"
Trước khi về phòng, Vu Hoài Ngạn đã ôm cô làm loạn trong xe một hồi. May mà lúc ấy trời đã tối, nếu không cô đã mắc cỡ chết mất.
Có thể hoa tai đã không cẩn thận rơi ở trong đó.
Vu Hoài Ngạn cúi người hôn lên đầu cô, nói: "Được."