Vu Hoài Ngạn nghi ngờ mở mắt ra, nhìn thấy trong gian phòng tối đen này chỉ có một nơi đang phát ra ánh sáng.
Anh tập trung nhìn lại.
Cái quái gì thế này? Là cô vợ của anh nửa đêm thức dậy chơi máy tính?
Thế mà cô còn rất thông minh, biết mang tai nghe vào, đến nhấn chuột cũng rất nhẹ nhàng, gương mặt nhỏ nhắn đối diện với màn hình vi tính rất nghiêm túc.
Vu Hoài Ngạn bị màn này làm cho tức cười: "Ba" một tiếng, anh nhấn mở đèn phòng ngủ.
Trong thoáng chốc phòng ngủ đã sáng trưng.
Ôn Chỉ Văn khó chịu nháy mắt, đột nhiên động tác cũng khựng lại.
Cả người cô cứng ngắc quay đầu lại. Quả nhiên cô nhìn thấy Vu Hoài Ngạn đang ngồi ở đầu giường, nhìn cô cực kỳ thâm thúy.
Ôn Chỉ Văn há to miệng, cô từ từ lấy tai nghe trên tai mình xuống, sau đó mới xấu hổ cười với anh một tiếng: "Ông, ông xã, anh đã thức rồi ạ?" "Đúng vậy. Nếu không sao có thể phát hiện chuyện lớn em làm nửa đêm thế này." Vu Hoài Ngạn ẩn ý nói.
Ôn Chỉ Văn xấu hổ cười một tiếng.
Vu Hoài Ngạn nhìn cô: "Còn không mau đến đây?"
Ôn Chỉ Văn giãy giụa nói: "Em đang chơi hồi một..."
Vu Hoài Ngạn cũng không nói nhảm với cô, anh xuống giường, lập tức đi thẳng đến chỗ của cô.
Người đàn ông này chỉ cần một phát đã nhấc cô lên khỏi chiếc ghế, anh còn tiện tay, nhanh gọn rút luôn nguồn điện của chiếc máy vi tính.
Ôn Chỉ Văn căn bản không kịp ngăn cản.
Đệt! Cô còn chưa kịp lưu lại.
Vu Hoài Ngạn bắt người trở lại giường, ôm cô vào lòng: "Ngủ!"
Hơn nữa đêm rồi, anh không muốn so đo nhiều với cô.
Ôn Chỉ Văn giãy giụa: "Em chưa buồn ngủ."
"Vậy làm chút chuyện khác nhé!" Vu Hoài Ngạn xoay người ngăn cô lại.
".. Em bưồn ngủ rồi!" Ôn Chỉ Văn lập tức nói.
Trong đầu cô hiện tại tràn đây những hình ảnh của trò chơi, căn bản cô sẽ không có tâm trạng muốn làm chuyện gì khác với anh.
Vu Hoài Ngạn xùy cười một tiếng.
Nếu không phải nhìn thấy dáng vẻ còn chưa ngủ đủ giấc, cô còn cho rằng anh sẽ dễ dàng buông tha cho cô như thế?
*
Bởi vì chơi game liên tục mấy ngày liền, dưới mắt của Ôn Chỉ Văn đã phủ quầng thâm.
Đến mức sang đến thứ hai, khi tiễn Vu Cẩn xuất ngoại, cô cũng ngáp không ngừng.
Tuy lúc mới gặp không được vui vẻ lắm nhưng chung dụng lâu ngày Ôn Chỉ Văn cảm thấy cô gái ngốc Vu Cẩn này chỉ choáng đầu một chút mà thôi, nhưng bản chất là một người thú vị.
Vu Cẩn cũng suy nghĩ như thế.
Vu Cẩn khó có khi cảm xúc dâng trào như thế, đôi mắt cô ấy giống như tha thiết nhìn Ôn Chỉ Văn.
Ôn Chỉ Văn vỗ vào vai cô ấy, cô chân thành nói: "Tiểu Cẩn, sau này có thể chú ý hơn không? Đừng để người ta lừa gạt nữa nhé!" Vu Can:
Trả em cảm xúc ướt at lúc chia tay lại đây!
Vu Hoài Ngạn cũng đến, ngược lại anh cũng không có quá nhiều cảm xúc quyến luyến lúc tạm biệt, dù sao mấy năm trước đây em gái cũng hầu như đều ở nước ngoài. Huống chi sang năm cô ấy tốt nghiệp, rồi sẽ quay trở về thôi.
Thế là anh nói: "Tự chăm sóc cho bản thần!"
Vu Cẩn khẽ gật đầu.
Vu Cẩn nhìn về phía Ôn Chỉ Văn đang ngáp, nhịn không được hỏi một câu: "Mâu thuẫn của hai người vẫn chưa được giải quyết sao?"
Vu Cẩn hỏi như vậy là có nguyên nhân.
Vì tối hôm qua Vu Cẩn đi uống nước lúc nửa đêm thì nghe thấy tiếng ồn trong phòng ngủ của họ.
Cộng thêm dáng vẻ không có sức sống của Ôn Chỉ Văn ngay lúc này, khó tránh khỏi khiến người ta liên tưởng tình cảm của hai người họ có vấn đề.
Ôn Chỉ Văn sững sờ: "Cái gì?"
Cô và Vu Hoài Ngạn có mâu thuẫn gì nhỉ? Không phải đều đã giải quyết xong rồi sao?
À không! Vẫn còn. Ví dụ như chuyện người đàn ông này không cho cô chơi game.