Thời gian này ngành du lịch của Thái Lan vẫn chưa hoàn toàn mở cửa.
Muốn đến Thái Lan, bắt buộc phải đăng ký đi theo đoàn của công ty du lịch.
Ban đầu Điền Hân cũng chỉ là nhất thời kích động, bây giờ bị lời này của Ôn Chỉ Văn nên đã buông bỏ.
Ôn Chỉ Văn nhìn dáng vẻ đã ỉu xìu của cô ấy thì nhịn không được cười lên: "Sao ánh mắt của em chỉ nhìn chằm chằm vào Thái Lan như thế? Nếu nói đến xoa bóp thì xoa bóp theo Trung y của chúng ta chẳng lẽ thua kém của họ?”
Điền Hân mở to hai mắt.
"Đúng rồi chị Chỉ Văn, học viện của chúng ta đã xin được giấy phép, bây giờ có phải có thể tuyển người rồi không?" Điền Hân hỏi.
"Ừm, em đăng lên mục quảng cáo của báo chí đi! Không chỉ phải tuyển dụng giáo viên mà còn tuyển nhân viên." Ôn Chỉ Văn gật đầu: "Chờ cho đến khi đầu được sắp xếp ổn thỏa, sau khi nhận đủ học viên, sẽ chuẩn bị mở chi nhánh."
Nghĩ đến đây, đúng là có rất nhiều chuyện. Chỉ nghĩ đến thôi Ôn Chỉ Văn đã cảm thấy rất mệt mỏi.
Cô quyết định chờ cho đến khi công ty đã đi vào quỹ đạo, cô nhất định sẽ làm một chưởng quầy chỉ biết vung tay.
Sau khi trò chuyện với Điên Hân xong, bộ móng của Vu Cẩn cũng đã hoàn thành.
Ôn Chỉ Văn chỉ nhìn thoáng qua, suýt nữa đã nghẹt thở: "Màu sắc này... là em tự chọn sao?"
Thế này là đôi bàn tay thế nào đây? Mười ngón tay là mười màu khác nhau.
Chỉ nhìn thoáng qua đã khiến con mắt cũng cay theo.
Nhìn qua lần thứ hai. Ừm, hình như cũng không xấu đến vậy.
Nhìn lần thứ ba. Sao lại có cảm giác rất hài hòa thế này?
Dù sao cũng có chút ma tính.
Vu Cẩn nhìn qua cũng cảm thấy rất hài lòng, nói: "Chị không cảm thấy rất ngầu sao?"
Ôn Chỉ Văn: "..."
Cô thật sự không ngờ bên dưới sự lạnh lùng thường ngày thì Vu Cẩn còn có một trái tim năm màu rực rỡ thế này." Cô chỉ hy vọng ngày mai khi Vu Cẩn đến chỗ Tạ Thục Anh bên kia, khi đối phương nhìn thấy bộ móng đủ sắc màu của con gái mình thì sẽ không trách móc cô...
"Đi thôi, đi thôi! Chúng ta quay về!" Ôn Chỉ Văn nói.
Khi lái xe được nữa đường, Ôn Chỉ Văn vẫn muốn đi lại lại số tiền kia của mình, thế là dừng sát xe vào bên đường, đồng thời nói với Vu Cẩn: "Tiểu Cẩn, em có thể tự mình đón xe trở về không? Chị phải đi làm thêm một ít việc."
Vu Cẩn quay đầu nhìn cô: "Không thể đưa em đi cùng à?”
"Không được, bộ móng của em xấu quá, chị sợ mình mất mặt." Ôn Chỉ Văn nói dối.
Vu Cẩn không hề do dự, cô ấy đã cởi dây an toàn, chuẩn bị bước xuống xe.
Nhưng cửa xe vẫn chưa được đẩy ra, cô ấy đã xoay người lại, vươn tay về phía Ôn Chỉ Văn: "Em không mang theo tiền."
Thật sự phiền phức.
Ôn Chỉ Văn chồm người qua chỗ ngồi phía sau cầm túi xách của mình, thò tay vào lấy ví tiền của mình ra.
Lúc cô không chú ý, ngay khi cô rút ví tiền ra thì một tờ giấy mỏng cũng theo đó mà rơi xuống, lặng lẽ bay xuống bên dưới chỗ ngồi.
Ôn Chỉ Văn rút ra mấy tờ tiền đưa cho Vu Cẩn.
Đối phương duỗi hết các ngón tay với đủ các màu sắc nhận lấy tiền.
Ôn Chỉ Văn vẫn ngồi yên nhìn theo Vu Cẩn leo lên xe taxi rời đi, sau đó cô mới khởi động xe chạy đến công ty du lịch kia.
Đến trước cửa công ty du lịch, Ôn Chỉ Văn dừng xe lại, vươn tay lấy chiếc túi bên ghế lái phụ.
Hôm nay lúc cô thu dọn quần áo đã thuận tay kéo tờ hóa đơn cho vào túi xách vì nghĩ rằng mình phải đi lấy lại số tiền này.
Rút lại tiền cần phải có hóa đơn, Ôn Chỉ Văn muốn lấy hóa đơn ra ngoài trước.
Nhưng khi vừa đưa tay sờ soạng bên trong lại không thấy đâu nữa.
A? Tờ hóa đơn của cô đâu rồi?
Tờ hóa đơn của cô to như thế lại cứ thế mà không thấy nữa?
Ôn Chỉ Văn vẫn không tin muốn kiểm tra lại một lần nữa, góc nào cô cũng tìm, thậm chí cả ví tiền cô cũng mở ra nhìn thử, nhưng dù là bóng dáng của tờ hóa đơn đó cũng không thấy.
Ôn Chỉ Văn suýt nữa đã đã nghi ngờ trí nhớ của mình.