Quả nhiên, một giây sau đó đã nghe Vu Cẩn oán hận nói: "Sáng nay em bị mắc tiểu mà tỉnh, nhưng vừa mở mắt ra thì thấy chăn mềm quấn chặt quanh người, suýt nữa đã khiến em nín nhịn chết mất."
Tưởng tượng đến cảnh tượng kia Ôn Chỉ Văn bật cười.
"Vất vả lắm mới chạy vào nhà vệ sinh giải quyết cho xong, sau đó lại ngửi thấy một thứ mùi khó chịu trên tóc mình, khiến em suýt nữa đã nôn ra." Vu Cẩn nhíu mày, nói: "Sau này em sẽ không uống rượu bia nữa."
Nhìn thấy Ôn Chỉ Văn vô cùng vui vẻ, Vu Cẩn không nhịn được nói: "Chị cười cái gì? Không phải sáng nay chị cũng đã tắm rửa sao?"
Ôn Chỉ Văn: "...?"
Nhưng cô cũng không phải vì chuyện này mà đi tắm.
Hơn nữa hôm qua cô cũng không mặc quần áo bẩn đi ngủ.
Chẳng qua chuyện thế này vẫn đừng nên nói với đứa trẻ ngốc Vu Cẩn này.
Ôn Chỉ Văn trực tiếp xem nhẹ vấn đề này, ngược lại hỏi Vu Cẩn: "Này, em có cảm thấy anh hai của em hôm nay có gì đó lạ không?"
Vu Cẩn nhìn theo hướng Ôn Chỉ Văn chỉ, nhìn thấy Vu Hoài Ngạn đang chọn món ăn, nói: "... Vẫn bình thường mà."
Mấy ngày nay đi chung với nhau, Vu Cẩn đã thấy rất nhiều điều không bình thường của Vu Hoài Ngạn rồi nên cô ấy đã không còn ngạc nhiên về điều này nữa.
Vì vậy cô ấy hoàn toàn không phát hiện điểm khác thường nào cả.
Ôn Chỉ Văn cũng đã biết sẽ không hỏi ra được gì từ Vu Cẩn nên cô lập tức từ bỏ.
Dù sao cô cũng cảm thấy Vu Hoài Ngạn này có điểm gì đó là la, ví dụ như vừa rồi trên giường anh vẫn một mực ép buộc cô phải nói nhiều lần yêu anh, thật sự rất biến thái.
*
Thị trấn nhỏ này cách Los Angeles không còn xa lắm.
Sau khi lấy lại chiếc xe kia của Vu Cẩn, mấy người họ đã không dừng lại ở đâu nữa, cứ thế mà đi thẳng đến Los Angeles.
Vốn dĩ còn muốn ở lại Los Angeles chơi hai ngày, nhưng Vu Hoài Ngạn nhận được một số tin tức bên kia, anh có chút việc nên phải trở về sớm.
Ôn Chỉ Văn không có ý kiến gì.
Mấy người họ đã ở đây gần một tháng rồi, cũng đến lúc nên quay về.
Mặc dù giống như chưa ở được bao lâu nhưng Ôn Chỉ Văn rất có tình cảm với nơi đó.
Vu Cẩn cũng không có ý kiến gì, vốn dĩ cô ấy đã muốn về nước sớm hơn.
Thế là họ chỉ dừng lại ở Los Angeles một đêm, sáng ngày hôm sau cả ba người đều lên máy bay về nước.
Lúc đến thành phố Bắc thì đã là buổi chiều.
Bành Giai trở về nước từ sớm, cậu ta nhận được tin nên đã đến sân bay chờ sẵn.
Trong nhà bên này, cứ cách một ngày dì Dương sẽ đến quét dọn nhà cửa nên tất cả đều được giữ gìn rất sạch sẽ, hoa cỏ bên ngoài xem ra cũng tươi tốt không ít.
Lúc họ vê đến nhà, trùng hợp là dì Dương còn chưa đi.
Nhìn thấy mấy người họ trở về, dì Dương quả thực mừng rỡ: "Các cháu đã trở về rồi à?"
Vu Cẩn nhảy xuống xe, cười híp mắt, nói: "Dì Dương, cháu rất nhớ dì, nhớ nhất là món ăn dì làm." Vu Hoài Ngạn nghe thấy lời này của em gái khiến anh cảm giác có một loại mùi vị quen thuộc.
Dì Dương gật đầu không ngừng: "Ôi, vậy để dì nhanh đi mua nguyên liệu ve làm cho cháu ăn”
Nói thật thì, gần một tháng nay dì Dương vẫn luôn thấp thỏm trong lòng, mặc dù biết là không có khả năng nhưng bà vẫn sợ mấy người họ cứ như vậy mà đi không trở lại.
Mãi đến khi thấy Bành Giai vận chuyển mấy cái rương hành lý lớn về lại Vu gia thì bà mới yên tâm.
Hiện tại cuối cùng cũng nhìn thấy Ôn Chỉ Văn, khối đá lớn trong lòng dì Dương mới được thả xuống.
Ôn Chỉ Văn kéo tay dì Dương vào phòng.
Vu Hoài Ngạn rất bận rộn, anh để Bành Giai đưa hết hành lý của Vu Cẩn và Ôn Chỉ Văn trở về, anh chỉ thu xếp sơ sơ trong nhà, sau đó chân vẫn không ngừng mà đến không ty.