Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng

Chương 107




Nhưng rất nhanh sau đó cô đã bình tĩnh lại, vì công ty của cô hiện nay chỉ ở giai đoạn phát triển sơ cấp, cô không nên quá sốt ruột, nếu không bước chân quá lớn sẽ dễ dàng hụt chân.

Không thể trông cậy vào thiết bị làm đẹp nhưng vẫn có thể trông cậy vào những chuyện khác.

Ví dụ như cô có thể chụp vài tấm hình khảo sát, đến lúc về nước có thể lấy làm tuyên truyền, hiệu quả sẽ cực kỳ tốt.

Sau khi hỏi xin phép nhân viên phục vụ của thẩm mỹ viện, đối phương đã đồng ý.

Thế là Ôn Chỉ Văn đã thương lượng với Vu Cẩn: "Tiểu Cẩn này, em giúp chị một số việc nhé! Đợi chút nữa em cầm máy ảnh chụp giúp chị vài tấm ảnh được không? Nếu em không muốn chụp hình giúp chị thì để chị chụp hình em cũng được."

Vu Cẩn: "... Em chụp giúp chị."

"Được." Ôn Chỉ Văn đưa máy ảnh cho cô ấy, đồng thời còn nói rõ cách sử dụng, góc chụp nên như thế nào.

Vu Cẩn nghe qua đã hiểu rõ, cô ấy lặng lẽ giơ máy ảnh lên chụp ảnh giúp Ôn Chỉ Văn. Sau khi làm đẹp cho da mặt xong, không biết có phải có tác dụng cho tâm lý hay không nhưng Ôn Chỉ Văn cảm thấy rất thoải mái, cô cảm nhận được từng sợi lông trên mặt mình giống như đang hô hấp.

Cô lập tức kéo lấy chuyên gia làm đẹp của cửa hàng chụp chung một tấm hình, Ôn Chỉ Văn dặn dò Vu Cẩn phải căng chỉnh cho cô, chuyện gia làm đẹp và cả bảng hiệu của thẩm mỹ viện này vào chung một khung hình.

Sau khi nhiệm vụ đã hoàn thành, Ôn Chỉ Văn giống như cảm thấy bản thân đã giải quyết được một chuyện lớn.

"Tiểu Cẩn, em cũng vào làm mặt đi! Chị chờ em ở ngoài này." Ôn Chỉ Văn kề sát cô ấy nói.

Cô quyết định nên kiểm tra ảnh Vu Cẩn đã chụp trước đó, nếu không ổn, chính cô sẽ chụp vài tấm khi Vu Cẩn được chăm sóc da mặt.

Vu Cẩn lại nghĩ đến nếu chăm sóc da mặt sẽ phải tẩy lớp trang điểm trên mặt đi, cô ấy rất hài lòng với lớp trang điểm hiện tại nên tạm thời không muốn tẩy đi.

"Em không làm đâu." Vu Cẩn từ chối.

Ôn Chỉ Văn quả thực cảm thấy cô gái nhỏ này đúng là không biết hưởng thụ nên khuyên bảo: "Đi đi! Thoải mái lắm." "Em đói rồi." Vu Cẩn nói.

"Được, vậy đi ăn gì đó trước đi!"

Sau đó họ tùy tiện tìm đến một nhà hàng, Ôn Chỉ Văn vừa ăn cơm vừa xem ảnh chụp trong máy.

Bởi vì đã được chứng kiến kỹ thuật chụp ảnh thối nát của Vu Hoài Ngạn nên Ôn Chỉ Văn cũng không quá mong chờ vào kỹ thuật chụp ảnh của Vu Cẩn.

Cô lạc quan nghĩ nếu chụp có xấu cũng không sao, miễn có thể tuyên truyền là được.

Nhưng Ôn Chỉ Văn hoàn toàn không ngờ kỹ thuật chụp ảnh của Vu Cẩn lại rất tốt.

Ngay từ những bức ảnh đầu tiên nhìn qua có chút lạnh lùng nhưng càng về sau các tấm ảnh lại càng tốt, bố cục hoàn mỹ, người trong ảnh rất rõ nét, vô cùng đẹp, làm nổi bật sắc đẹp của cô lên hẳn, có thể dùng những bức ảnh này làm tài liệu tuyên truyền đều được.

Ôn Chỉ Văn thay đổi ánh mắt nhìn về phía Vu Cẩn.

Đây chắc chắn không phải là cô em chồng gì đó đâu, đây chính là trợ lý chụp ảnh cô đã thất lạc bấy lâu nay.

Vu Cẩn đang ăn cơm lại cảm nhận được ánh mắt sáng rực của Ôn Chỉ Văn dành cho mình, cô ấy chỉ cảm thấy sau lưng mình giống như đang run lên.

"Chị, chị làm gì nhìn em như thế?" Vu Cẩn hơi cà lăm nói.

Trên mặt Ôn Chỉ Văn lộ ra nụ cười vô cùng thân thiết: "Tiểu Cẩn à, ảnh chụp xem như không tệ. Ngày mai em tiếp tục đi chơi với chị dâu nhé!"

Vu Cẩn cảm thấy sợ hãi hơn rồi.

Người phụ nữ Ôn Chỉ Văn này xảy ra chuyện gì thế nhỉ?

Trước đó còn không có thiện lương muốn cô ấy phải trả tiền lại, bây giờ lại đột nhiên ân cần với cô ấy như thế.