Vu Hoài Ngạn kinh ngạc trước tốc độ thay đổi sắc mặt của cô rồi.
Thả lỏng thân thể ra, anh duai tay đi niết mặt cô, hỏi: "Người vừa rồi là ai?"
Cũng được lắm đó, anh mới không ở đây một ngày thôi mà cô đã có người theo đuổi rồi.
Hơn nữa lại còn là một thằng nhóc đáng khinh, không biết xấu hổ.
Vu Hoài Ngạn hỏi chuyện này, Ôn Chỉ Văn liền không nhịn được trừng mắt liếc anh một cái, nói: "Bạn của em gái anh."
Những lời này mang theo vẻ oán giận không thể hiểu được là chuyện như thế nào?
Luôn cảm thấy ba chữ đằng trước kia có ý muốn mắng chửi người.
Thế mà là bạn của Vu Cẩn sao?
Vu Hoài Ngạn nhíu mày, hơi bất mãn cái cô em gái này của mình kết bạn với loại người gì không biết nữa.
Ôn Chỉ Văn thấy anh không hỏi chuyện vừa rồi nữa, lòng hiếu kỳ giống như cào ngứa trong lòng, cô không nhịn được mà hỏi: "Anh không ha không nghỉ ngờ em với người vừa rồi có chút gì hả? Tin tưởng em như vậy?"
Cảm giác đàn ông dường như đều tương đối để ý về mặt này.
Chẳng lẽ cô có khuôn mặt sẽ không leo tường hả?
Ôn Chỉ Văn sờ mặt mình, cảm thấy không nên al
Vu Hoài Ngạn không biết Ôn Chỉ Văn đột nhiên sờ mặt mình làm gì.
Đối với vấn đề vừa rồi của cô, Vu Hoài Ngạn thản nhiên trả lời: "Cũng được, anh rất tự tin về bản thân mình."
Ôn Chỉ Văn: "???"
Cô hơi không rõ, rốt cuộc lòng tự tin của người đàn ông này từ đâu mà đến?
Ôn Chỉ Văn không hề tò mò vấn đề này, dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh một cái, nghĩ nghĩ nói: “Anh vui là được."
Vu Hoài Ngạn nhướng mày.
Ngày thường cô gái này luôn treo lời âu yếm ở bên miệng, lời yêu không rời miệng, bây giờ ngược lại lại bắt đầu khẩu thị tâm phi rồi sao.
Cố gắng đè chút khó chịu nho nhỏ trong lòng kia xuống. Vu Hoài Ngạn lại đặt tâm tư trên người Vu Cẩn.
"Hai người bạn kia của Tiểu Cẩn, đều không quá ổn, nên nói một câu với con bé." Vu Hoài Ngạn nói.
Không biết Địch Lãng cũng là bạn của Vu Cẩn còn đỡ, bây giờ đã biết, vừa rồi hành vi nhiệt tình chỉ đường cho anh của Bạch Xảo Xảo kia liền đáng suy nghĩ sâu xa.
Sắc mặt Vu Hoài Ngạn nhanh chóng lạnh xuống.
Ôn Chỉ Văn cảm thấy hứng thú hỏi: "Anh chuẩn bị nói với em ấy như thế nào?"
"Nên nói cái gì thì nói cái đó, Tiểu Cẩn đã là người trưởng thành rồi, tự con bé sẽ hiểu."
Ôn Chỉ Văn cạn lời, lười oán trách cái cách xử lý kiểu thẳng nam này của anh.
Anh cứ như vậy trực tiếp tìm Vu Cẩn nói, có hiệu quả hay không khó mà nói, nói không chừng còn hoàn toàn ngược lại.
Rốt cuộc Vu Cẩn vẫn là em gái ruột của Vu Hoài Ngạn, con gái ruột của Tạ Thục Anh, hơn nữa nhìn qua cũng không như vậy hết thuốc chữa, Ôn Chỉ Văn quyết định thể hiện lòng tốt một lần.
"Anh đừng làm gì cả, em có cách." Ôn Chỉ Văn nói.
*
Ngày tiếp nữa.
Địch Lãng nhận được một cái thẻ phòng và một tờ giấy từ nhân viên phục vụ tóc vàng.
"Đây là một cô gái Trung Quốc rất xinh đẹp nhờ tôi đưa cho anh." Nhân viên phục vụ tóc vàng dùng tiếng Anh cười nói.
Địch Lãng sửng sốt, kích động hỏi: "Cô gái kia trông như thế nào?"
Nhân viên tạp vụ chỉ nói: "Vô cùng xinh đẹp."
Cô gái vô cùng xinh đẹp?
Địch Lãng lập tức liền nghĩ tới Ôn Chỉ Văn, tức khắc trong lòng nở hoa.
Ngày hôm qua sau khi bị Ôn Chỉ Văn lừa, Địch Lãng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Bạch Xảo Xảo có khả năng nói cái gì đó với Ôn Chỉ Văn, nhưng tuyệt đối cô ta không dám nói hết tất cả mọi chuyện ra.
Cho nên, Địch Lãng cũng nhịn không đi tìm Bạch Xảo Xảo.
Tờ giấy trên tay có một hàng chữ Hán đẹp đẽ: "Tới phòng tâm sự." Tuy rằng Dich Lãng cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng vẫn cầm thẻ phòng lên lầu.