Lật xe là không có khả năng lật xe.
Thời khắc mấu chốt, Ôn Chỉ Văn nhanh chóng nói sang chuyện khác.
“Thật vậy à? Anh thật sự sẽ rút thời gian ra để ở cùng em sao?” Cô vui mừng nói, vẫn bắt lấy tay Vu Hoài Ngạn không bỏ: “Nhưng mà làm như vậy có ảnh hưởng tới công việc của anh hay không? Tuy rằng em rất muốn anh ở bên cạnh em, nhưng mà nếu làm ảnh hưởng tới công việc của anh thì không tốt lắm”.
Ông trời tại thượng, cô thật sự không cần anh phải bầu bạn với cô!
Mong là Vu Hoài Ngạn cứ chuyên tâm vào công việc của mình đi, ngàn vạn đừng để ý tới cô! Khiến cho cô trở thành một người phụ nữ đáng thương chỉ có tiền chứ không có tình yêu của chồng đi!
Đúng, chỉ cần đừng quên đưa tiền là được.
Mặc kệ trong lòng Ôn Chỉ Văn chửi thầm như thế nào thì trên mặt cô vẫn cố làm ra bộ dáng không nỡ để anh rời đi.
Vu Hoài Ngạn quả nhiên bị cô đánh lạc hướng.
Anh cũng không có quá nhiều kinh nghiệm ở chung với phụ nữ, cho nên căn bản không nhìn ra được hiện tại Ôn Chỉ Văn chỉ đang biểu diễn trước mặt anh.
Thật sự cho rằng đây là biểu hiện Ôn Chỉ Văn luyến tiếc anh.
“Anh sẽ cố gắng sắp xếp thời gian”. Anh nghiêm túc nói.
Ôn Chỉ Văn: “???”
Đây là có ý tứ gì? Vu Hoài Ngạn nghiêm túc sao? Trên kịch bản đâu có viết như thế?
Ôn Chỉ Văn ngẫm nghĩ, coi như là anh đang đánh rắm.
Cô nhớ rất rõ ràng, ở trong tiểu thuyết thì Vu Hoài Ngạn cực kỳ bận rộn, một tuần nguyên chủ chỉ gặp được anh vài lần, còn phải đi tới công ty chờ thì mới có thể tìm được người.
Bởi vậy, Ôn Chỉ Văn căn bản không đặt lời nói của Vu Hoài Ngạn ở trong lòng.
*
Sau khi Vu Hoài Ngạn nhận được điện thoại thì cũng không ở nhà quá lâu, rất nhanh đã đi ra ngoài.
Sau khi Ôn Chỉ Văn ăn no xong lại quay lại giường ngủ nướng.
Dù sao cũng không cần làm việc, cô phải bổ sung lại hết những giấc ngủ mà ngày trước cô thiếu hụt trong một lần mới được!
Lúc cô nằm ở trên giường thì Ôn Chỉ Văn còn có chút buồn bực, rõ ràng thiếu ngủ chính là thân thể cũ của cô, sao hiện tại đã thay đổi sang một thân thể khác rồi mà cô vẫn còn buồn ngủ như vậy chứ?
Nhưng mà không đợi cô suy nghĩ cẩn thận thì cô cũng đã ngủ mất rồi.
Vu Hoài Ngạn vẫn luôn không trở về, nhưng ở giữa trưa và buổi chiều có gọi người đưa cơm tới đây cho cô.
Ôn Chỉ Văn cực kỳ cảm động, lại một lần xác nhận quyết định ở lại bên cạnh Vu Hoài Ngạn của cô là không sai.
Cả ngày nay Ôn Chỉ Văn đều không ra cửa.
Sau khi ngủ no có đủ tinh lực thì cô mới đi bộ một vòng ở trong nhà và ngoài nhà.
Tuy rằng không biết mình sẽ ở lại đây bao lâu, nhưng cô vẫn cần phải đi khảo sát hoàn cảnh cư trú hiện tại của mình.
Căn phòng hiện tại mà Ôn Chỉ Văn và Vu Hoài Ngạn ở chính là một căn nhà nhỏ có hai tầng.
Căn nhà được xây dựng theo kiến trúc thời dân quốc, diện tích không quá lớn, là bất động sản ngày trước của Vu gia.
Căn nhà này đã từng bị nhà nước tịch, phân cho những công nhân làm việc ở gần đây.
Nhưng mà mười mấy năm trước lại bị trả lại.