Bà A Hương chịu đả kích rất lớn, tức đến đỏ mặt tía tai: “Văn Văn là do tôi chăm lớn, cả ngày cô ta ghét bỏ A Trung chỉ biết mỗi làm mà không quan tâm cô ta.
Tôi chỉ nói cô ta có vài câu mà cô ta đã hận tôi rồi, lại còn đổ tội làm mất đứa trẻ lên đầu tôi nữa.
Sao lại có loại phụ nữ táng tận lương tâm như vậy?”Trước khi tìm được A Phong, bà A Hương vẫn còn mang theo áy náy trong lòng đối với A Anh, nếu không phải bà ta đi tìm A Anh thì nói không chừng A Anh đã không chết.
Nhưng bà ta hoàn toàn không ngờ cô ta mới chính là hung thủ thật sự đứng phía sau vụ bắt cóc đứa trẻ.
Thế giới quan của bà ta lập tức sụp đổ, không có cách nào chấp nhận được.Bà ta lau nước mắt, hỏi madam rằng bà ta có thể đến đồn cảnh sát Nguyên Lãng để đón đứa trẻ về không?Madam quan sát sạp xem quẻ của bà ta, sắc mặt lộ ra vẻ khó coi: “Chỉ sợ là điều kiện của bà không có cách nào giành được quyền nuôi dưỡng đứa trẻ.”Tô Niệm Tinh thầm thở dài trong lòng, quả nhiên giống như cô nghĩ, luật pháp nuôi dưỡng ở Hương Giang nghiêm khắc hơn ở nội địa nhiều.Lần này thì bà A Hương thật sự hoảng rồi: “Văn Văn là cháu gái tôi, tôi là người thân duy nhất trên đời này của con bé, dựa vào cái gì tôi không thể nuôi dưỡng con bé chứ? Các người muốn đưa con bé đi đâu?”Madam rất khó xử: “Bà đã lớn tuổi rồi, lại không có công việc ổn định, còn phải dựa vào nhận tiền trợ cấp để trang trải cuộc sống, nếu Văn Văn đi theo bà, con bé sẽ không thể có được sự chăm sóc tốt hơn.
Vậy còn không bằng để người khác nhận nuôi con bé, bà thấy sao?”Nữ cảnh sát này nói chuyện dịu dàng lại rất biết trấn an lòng người, bà A Hương vừa rồi còn kích động đến mức muốn liều mạng với đối phương, nhưng lúc này lại thở dài thườn thượt.
Phải rồi, bà ta đã từng này tuổi rồi làm sao còn nhận nuôi Văn Văn được nữa? Bà ta tin thẩm phán cũng sẽ không phán quyết cho một đứa trẻ đi theo một bà già sắp xuống mồ đâu.Bà A Hương lau khô nước mắt, hỏi: “Vậy ngày mai tôi có thể đi thăm Văn Văn không?”“Đương nhiên có thể.”Madam trấn an bà A Hương vài câu, muốn kêu bà ta cung cấp nhân chứng vì trước đó bà A Hương đã nói có nhân chứng nhìn thấy Văn Văn bị A Phong bế đi, để chuỗi bằng chứng được hoàn chỉnh cũng cần có nhân chứng ra tòa làm chứng.Bà A Hương móc đâu ra nhân chứng bây giờ, chỉ có thể nói là chính bản thân bà ta tính ra được.Madam nhìn bà A Hương rất lâu, hé miệng mấy lần rồi cuối cùng vẫn nói: “Bà A Hương, cháu gái bà đã mất tích tròn một năm rồi, nếu bà có thể tính ra được ai đã bế con bé đi thì hà tất còn phải đợi đến tận một năm nữa?”Đây là một BUG, bà A Hương đã từng này tuổi rồi, không giỏi nói dối hơn nữa còn là ở ngay trước mặt cảnh sát nên càng thấy xấu hổ hơn.Nhưng bà thím bán khoai lang ở bên cạnh lại làm chứng thay bà A Hương: “Xem quẻ cũng chú trọng vào vận khí lắm đó.
Trước đó bà A Hương đã giúp Trư Nhục Vinh tính một quẻ biết vợ anh ta ngoại tình, còn nói đứa con trong bụng của vợ anh ta không phải là của anh ta.
Chúng tôi đều không tin, nhưng bà A Hương đã đích thân dẫn chúng tôi đi bắt gian.
Chuyện này hoàn toàn là sự thật, rất nhiều hàng xóm quanh đây đều có thể làm chứng.”Chuyện này được lan truyền rất rộng rãi, chỉ cần là người sống ở khu này thì đều biết chuyện này cả.Madam là dân trí thức cao du học ở nước ngoài về nên cô ta hoàn toàn không tin chuyện xem quẻ, cho rằng mấy người này đều đang mê tín phong kiến, nhưng nhiều người khẳng định như thế, lại còn tin chắc một trăm phần trăm khiến cô ta cũng đoán ra được mình hoàn toàn không thể hỏi ra được gì, chỉ đành buông tha.Tô Niệm Tinh đợi cô ta biến mất ở phía cuối con đường mới lén lút đi tới ngồi vào cái ghế mà madam vừa rồi đã ngồi, sau đó nôn nóng truy hỏi: “Bà A Hương, ngày mai bà đến Nguyên Lãng thăm cháu gái thuận tiện hỏi xem tại sao sau khi A Phong giết người lại không chạy trốn, ngược lại còn mạo hiểm muốn dẫn cả Văn Văn đi theo? Bà không cảm thấy chuyện này không hợp lý sao?”.