Thập Niên 90 Sau Khi Nghỉ Việc Ta Trở Thành Âm Sai

Chương 25





Tạ Vân và Chu Thắng cũng không chạy quá xa, mà ăn tại một quán cơm gia đình gần đó.

Sau đó bọn họ đi thẳng đến công ty dược liệu, vào sát giờ tan tầm của công ty dược liệu mua được tám tám chín mươi mốt đống dược liệu.Còn một lúc nữa mới đến giờ ngủ, cho nên Tạ Vân và Chu Thắng đi đến nhà ba mẹ Chu Thắng.Khoảng cách từ khu gia quyến của bệnh viện trực thuộc nhà máy cơ khí nặng đến nhà ba mẹ chồng mất tầm hơn hai mươi phút đi bộ, không xa nhưng cũng không gần.Khoảng cách này là do ngay từ đầu Tạ Vân đã tính toán cẩn thận.Cô lo nếu ở quá gần, nhà chồng sẽ suốt ngày đến chỉ tay năm ngón, can thiệp vào cuộc sống của cô.


Cứ cho là hiện giờ bọn họ không có mâu thuẫn gì đi, ai đảm bảo sau này xích mích nhiều không sinh ra mâu thuẫn cơ chứ?Nhưng nếu sống quá xa, nhỡ đâu một trong hai bên có chuyện gì xảy ra, thì lại không kịp để xử lý.Vì vậy, khoảng cách hơn hai mươi phút đi bộ là vừa phải.Ba Chu Thắng tên là Chu Đức Nghĩa, mẹ anh tên là Mạnh Thu Cúc.

Hai vợ chồng già tính cách rất cởi mở, bọn họ biết Chu Thắng và Tạ Vân chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hơn nữa cũng hiểu tính tình Tạ Vân thực tế, cho nên cũng không làm gì thái quá hối thúc Chu Thắng và Tạ Vân sinh con.Chuyện Chu Thắng bị thương giải ngũ, Tạ Vân còn chưa thưa với ba mẹ hai bên.Khi cô biết được tin tức thì Chu Thắng đã gần như giữ được mạng sống, chỉ là anh cần phải nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa trước khi hoàn tất thủ tục giải ngũ.

Tạ Vân cảm thấy nói với ba mẹ hai bên cũng không giúp được gì, ngược lại sẽ khiến ba mẹ hai bên lo lắng theo.Bây giờ Chu Thắng đã trở lại, sau này rất có khả năng sẽ không đi đến phía Nam tỉnh Phúc Kiến nữa, thời gian gặp mặt ba mẹ hai bên tự nhiên sẽ có rất nhiều, chuyện anh bị thương giải ngũ cũng không cần phải che giấu.Đi được nửa đường, Chu Thắng nhìn mấy quầy hàng nhỏ hai bên đường có vẻ nhiều hơn mấy năm trước, anh nói với Tạ Vân: “Nha Nha, chúng ta tổng kết tính toán thử xem, sau khi anh trở về có thể mở một tiệm ở gần bệnh viện được không?”“Nền kinh tế hàng hóa nhỏ ở phía Nam tỉnh Phúc Kiến rất phát triển, lúc anh trở về đã xem qua, khi bên này chúng ta vẫn còn là hợp tác xã mua bán thì bên kia người ta đã có siêu thị luôn rồi.

Đó là một khái niệm được du nhập từ nước ngoài, tên đầy đủ là siêu thị, trong đó bán đủ mọi thứ.


Dù sao, không có khái niệm cung cấp theo phiếu, tương tự như các hợp tác xã mua bán vậy.”“Anh đã thử tính qua một chút, em làm việc trong bệnh viện, còn anh sẽ mở một cửa hàng ở đối diện bệnh viện, bán một ít sữa bột bánh quy, rau củ quả và một ít đồ ăn nhanh, chẳng hạn như mì khô.

Người nhà đến bệnh viện thăm bệnh rất nhiều, chúng ta mở cửa hàng bên cạnh bệnh viện như vậy, việc buôn bán chắc sẽ không tệ đâu…”Tạ Vân cảm thấy ý nghĩ này của Chu Thắng cũng được, chỉ là câu nói “Em làm việc trong bệnh viện” có hơi khiến cô nhói lòng: “Em cảm thấy được đấy.”Kế đó, Tạ Vân ngẩng đầu nhìn Chu Thắng, nói: “Có điều em nghĩ mình có thể không làm việc trong bệnh viện được lâu đâu, cháu gái của viện trưởng Chu đã tiếp quản công việc của em ở nhà thuốc rồi, hiện giờ em đang được phân công đến nhà xác…Em cũng muốn ra ngoài mở một phòng khám riêng của mình, chủ yếu là bán thuốc, thứ hai là khám một ít bệnh.


Anh thấy sao?”Chu Thắng vừa nghe Tạ Vân bị điều đến nhà xác thì máu nóng lập tức bốc lên đầu: “Từ chức ngay cho anh, em nhát gan như vậy thì làm việc ở nhà xác kiểu gì? Từ lâu anh đã nghe nói viện trưởng Chu ở bệnh viện em không tốt rồi…Thật không ngờ lòng dạ ông ta đen tối như vậy.”“Chốc nữa anh sẽ đi kiếm thử xem mặt bằng cửa hàng như nào, tìm được thì mua ngay và luôn, vợ chồng mình cùng nhau kinh doanh buôn bán.

Bây giờ người ra ngoài làm ăn cũng rất nhiều, hai chúng ta cũng thuận theo xu hướng, nói không chừng thật sự có thể phát tài.”.