Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tuy anh ấy hiểu được nỗi băn khoăn của mẹ mình, nhưng vẫn muốn liều mạng, chỉ cần đối phương chịu bồi thường tiền, dù có thật sự bị dạy dỗ một trận cũng không sao, mấy ngày nay ba anh ấy nằm viện, tính trước tính sau cũng đã tiêu mất hơn mười nghìn, về sau này vẫn tiếp tục tốn kém nữa.
Sau chuyện này, không chỉ gia đình anh ấy rơi vào cảnh khánh kiệt, còn phải nợ nần chồng chất, tất cả gánh nặng đều đè ở trên người một mình anh ấy, có khi mười mấy năm nữa cũng chưa trả hết. Thanh niên trẻ tuổi mới hai mươi tuổi đầu như anh ấy, sao có thể cam tâm tình nguyện sống cuộc sống đó?
Hạ Chí Dân rất hài lòng với suy nghĩ này của Lý Quảng Hải, nếu đã tới đây rồi, ông ấy cũng đề nghị cháu trai cùng tới đồn cảnh sát báo án, mặc kệ chuyện này có thành công hay không, nên nỗ lực thì vẫn phải nỗ lực.
Thời gian đã không còn sớm, hai người vội vàng đi tới đồn cảnh sát, một đồng chí cảnh sát nhìn có vẻ hiền hòa tiếp bọn họ, yêu cầu bọn họ đưa ra lời khai.
"Chuyện này xảy ra lúc nào? Trong khoảng thời gian này, bọn họ vẫn không chịu đưa ra phương án giải quyết đúng không?"
Lý Quảng Hải gật đầu: “Đúng vậy, không chỉ không chịu trách nhiệm, chúng tôi đến đòi lời giải thích còn bị bọn họ đánh."
Nói xong, Lý Quảng Hải giơ cánh tay bị đánh đến bầm tím của mình ra, cảnh sát xem xét vết thương rồi gật đầu, viết lời khai và mô tả vào trong quyển sổ ghi chép.
Sau khi đồng chí cảnh sát ghi chép xong, trả lại hồ sơ bệnh án của Lý Quốc Phú cho Lý Quảng Hải, đậy nắp bút lại nói: “Được rồi, chúng tôi đã hiểu vấn đề rồi, công trường xây dựng này vừa đúng thuộc phạm vi quản hạt của đồn cảnh sát chúng tôi, chiều nay tôi sẽ qua đó tìm hiểu tình hình, chờ có kết quả sẽ đi tới bệnh viện tìm các cậu."
Thái độ hòa nhã của đồng chí cảnh sát khiến nỗi lo của Hạ Chí Dân và Lý Quảng Hải vơi đi hơn nửa. Đến giờ ăn cơm, Lý Quảng Hải đã ở thành phố một thời gian, cũng hiểu được phần nào cách đối nhân xử thế trong thành phố, anh ấy nói muốn mời đồng chí cảnh sát ăn cơm, nhưng đối phương uyển chuyển từ chối.
"Ăn cơm thì không cần đâu, chúng tôi làm việc theo quy định, không thể chiếm tài nguyên của quần chúng được. Các cậu có thể trở về chờ tin tức, có tình hình gì chúng tôi sẽ thông báo."
"Đồng chí cảnh sát, vậy thì trăm sự nhờ anh, hiện tại tình hình của ba tôi đang rất nghiêm trọng, chưa nói đến tiền bồi thường, giờ chúng tôi chỉ mong có thể trả nổi tiền thuốc men thôi, chúng tôi đều là nông dân, cuộc sống thật sự rất khó khăn."
Đồng chí cảnh sát gật đầu nói: “Tôi rất hiểu tâm tình của các cậu, dù sao tôi cũng xuất thân từ con nhà nông."
Sau khi trấn an bọn họ thêm lần nữa, đồng chí cảnh sát tiễn bọn họ ra khỏi đồn cảnh sát.
Trên đường từ đồn cảnh sát trở về bệnh viện, Hạ Chí Dân kể cho Lý Quảng Hải nghe chuyện của Lý Tú Cầm, Lý Quảng Hải gấp gáp đến đấm mạnh vào cột điện bên lề đường.
"Đều là lỗi của cháu, đáng lẽ cháu không nên vay tiền của cô."
Lý Quảng Hải thật sự rất áy náy, nếu cô thật sự xảy ra chuyện gì vì anh ấy vay tiền, sợ rằng anh ấy sẽ sống trong cắn rứt lương tâm cả đời.
Hạ Chí Dân thở dài, vỗ vào lưng của Lý Quảng Hải, nói: “Đây là mệnh rồi, cũng may là hữu kinh vô hiểm, không có gì đáng ngại cả. Từ nay về sau, mọi người đều sẽ sống tốt hơn, cũng không chịu khổ phí công vô ích."
Về phần anh vợ đang nằm trong bệnh viện, Hạ Chí Dân cũng mong kỳ tích có thể xảy ra, tình trạng của anh vợ dần khá hơn, tiền bồi thường có nhiều hơn nữa cũng không quan trọng bằng sức khỏe.
Hạ Chí Dân và Lý Quảng Hải trở về căn tin bệnh viện ăn cơm, sau đó ông ấy về huyện trước mà không kịp chờ bên phía cảnh sát điều tra xong, dặn Lý Quảng Hải là có tình hình gì nhớ gọi điện thoại tới ủy ban thôn cho ông ấy.