Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Có thể nói, tính tự lập của cô là do bị cuộc sống ép buộc, sự xuất sắc của cô là do cô biết tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình.
Vì vậy, sau khi tới thế giới này, đối mặt tình yêu thương tràn đầy của người nhà, cô không những không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn cảm nhận được niềm vui ở trong đó, cũng sẵn sàng cùng cố gắng với người nhà, để cuộc sống càng ngày càng cải thiện.
Cuộc sống trung học của Hạ Thanh tuân theo tiêu chuẩn ba điểm một đường. Địa điểm xoay quanh ba nơi phòng học, căn tin, phòng ký túc xá, lên lớp nghiêm túc nghe giảng, sau giờ học làm bài tập, và làm bài kiểm tra hàng tháng trước kỳ nghỉ cuối tháng. Hạ Thanh cố gắng 100% sức mình, cũng hiểu rõ những gì mình học trong một tháng qua.
Sau kì kiểm tra, các học sinh sẽ có hai ngày nghỉ, Hạ Thanh trở về phòng ký túc xá thu dọn lại đồ đạc, ngoài mấy quyển sách ra, cô cũng không cần mang gì cả, ở nhà đã có quần áo để thay.
"Hạ Thanh, chúng mình đi trước đây, tuần sau gặp nhé."
Sau tháng 9 là tuần lễ quốc khánh vào tháng 10, lớp mười một có năm ngày nghỉ, bọn họ hẹn tuần sau gặp lại. Nghe các bạn cùng phòng tạm biệt, Hạ Thanh cũng mỉm cười tạm biệt bọn họ.
Trước khi rời đi, cô cất quần áo, giầy dép phơi ở ngoài ban công vào trong phòng ký túc xá, kiểm tra hết các công tắc điện xem đã tắt chưa, cuối cùng khóa cửa lại rời đi.
Lúc đi ra ngoài cổng trường, Hạ Chí Dân đã chờ sẵn ở cổng, Hạ Thanh lẳng lặng đi vòng ra sau lưng Hạ Chí Dân vỗ vào bả vai ông ấy hỏi: “Đoán xem con là ai?"
Câu hỏi này có hơi ngốc nghếch, nhưng không hiểu tại sao, Hạ Thanh muốn chơi "Trò chơi" này với Hạ Chí Dân. Hạ Chí Dân cũng rất phối hợp, lại giơ tay lên nói mình không biết, nói xong xoay người lại, sau đó hai cha con cùng cười với nhau.
"Sao cha không đi vào chờ con, con cứ vừa đi vừa tìm cha."
Cô ngồi vào yên sau xe, ôm lấy eo của Hạ Chí Dân giữ thăng bằng, Hạ Chí Dân vừa đạp xe vừa cười ha hả nói: “Ở đây có thể nhìn thấy rõ nhất, chứ cha đi vào chờ, lỡ đông người quá con không tìm thấy cha thì sao."
Hạ Thanh ừ đáp lại, nhìn bóng lưng rộng của ông ấy, cảm nhận được sự vất vả của ông ấy lúc đạp xe đạp, đôi mắt cô chợt cảm thấy ê ẩm.
Trên con đường đỗ xe sơn dầu đen tuyền, hai bên đường trồng hai hàng long não, ánh nắng chiều như dát lên đường phố một tầng ánh sáng vàng, khiến khung cảnh đường phố như một bức tranh thủy mặc lộng lẫy, trở thành hình ảnh khắc sâu trong lòng Hạ Thanh.
Lúc hai cha con về đến nhà, màn đêm đã buông xuống, chó trong thôn sủa vang, xa xa nhìn thấy tiệm nhỏ nhà họ Hạ vẫn sáng ánh đèn mờ.
Hạ Chí Dân cười nói: “Mẹ con vẫn còn ở nhà chờ con đấy."
Kể từ ngày mở tiệm tạp hóa, Lý Tú Cầm gần như ngày nào cũng trông tiệm, lẽ ra giờ này nhà bọn họ đã đóng cửa tiệm, nhưng vì hôm nay Hạ Thanh được nghỉ, bà ấy vẫn ngồi ở trong tiệm chờ Hạ Thanh trở về cùng ăn cơm.
Nghe thấy tiếng chuông xe đạp, Lý Tú Cầm đi ra khỏi tiệm nhìn, quả nhiên nhìn thấy chồng đèo con gái về đến nhà.
"Trở lại rồi à? Con có đói bụng không, cơm đã xong rồi, hai cha con mau đi vào nhà ăn cơm thôi."
Nụ cười của bà ấy rất ấm áp, dù đã một tháng không gặp, nhưng Hạ Thanh vẫn cảm thấy vô cùng thân thiết.
Hạ Văn đang ngồi làm bài tập ở trong phòng, nghe thấy chị ba trở về, cô ấy vội vàng chạy từ trong nhà ra, thân thiết ôm lấy Hạ Thanh.
"Chị ba, chị trở lại rồi, chị mà không về nữa là em sẽ đói chết mất."
Lý Tú Cầm tức giận nói: “Vừa nãy mẹ bảo con ăn trước đi thì con không ăn, giờ đói bụng còn trách ai, nãy con đã ăn một gói mỳ rồi cơ mà, một gói 5 hào đấy."