Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Về phần lý do Hạ Hòa và Hạ Lâm muốn mang món kim chi này đi, ngoài hợp khẩu vị và ngon miệng ra, các cô cũng muốn tiết kiệm tiền ăn ở trên trường, chẳng hạn như ăn hai chiếc bánh bao kèm với kim chi, là có thể tiết kiệm được mấy hào.
Là chị cả chị hai trong nhà, các cô đều rất hiểu chuyện, biết ba mẹ nuôi chị em bọn họ đi học không dễ, rất nhiều bạn bè cùng lứa có hoàn cảnh gia đình giống như bọn họ trong thôn đều đã sớm thôi học đi lên thành phố làm việc, trong đó có rất nhiều bạn có thành tích tốt nhưng ba mẹ không muốn tiếp tục duy trì việc học của bọn họ. Các cô là con gái, có thể có cơ hội học đại học, đã là hạnh phúc hơn hầu hết các bạn học cùng lứa xung quanh.
Sao Hạ Chí Dân lại không hiểu suy nghĩ của con gái, ông ấy vừa cảm thấy mừng lại vừa thấy buồn, mừng vì con gái giỏi giang hiểu chuyện, buồn vì người làm ba như ông ấy không thể tạo điều kiện sống tốt hơn cho các con mình.
Nếu ông ấy không phải là người nông dân chân lấm tay bùn, hoặc nếu ông ấy có đầu óc linh hoạt giỏi kiếm tiền như Chu Tam thì tốt biết bao, như vậy gia đình bọn họ cũng không cần phải ủy khuất chính mình vì tiền nữa.
Ông ấy gắp cho các con mỗi người một miếng thịt vào trong bát, mặt đầy từ ái.
"Tiểu Lâm, mấy ngày nữa là con khai giảng rồi, đáng lẽ ba định đưa con lên nhập học, nhưng giờ có khả năng là ba không thể đi cùng con được, để ngày mai ba lên huyện hỏi thăm xem có thể cùng lên tàu với con được không."
Tuy chỉ là một câu nói không có gì đặc biệt, nhưng câu nói này đã chạm đến nơi nào đó trong lòng Hạ Lâm, nước mắt dần ứa ra trong mắt cô ấy, lại không muốn để cho người nhà nhìn thấy, cô ấy đành vùi đầu giả vờ như ăn cơm.
Tất nhiên là cô ấy hy vọng ba có thể đưa mình lên thủ đô, nhưng tình hình trong nhà thật sự không cho phép, vé tàu đi vé tàu về cũng phải mất mấy chục đồng, mình tới trường học không sao, chứ cha đi cùng còn phải ngồi tàu đi về, chưa kể chẳng may không đuổi kịp chuyến tàu phải ngủ lại, bọn họ sẽ bị mất thêm một khoản chi phí nữa. Nhưng lấy tính cách của ba, chắc chắn ông ấy thà ngủ ở đầu đường cũng không nỡ tiêu số tiền này.
"Vâng ạ, con cũng đã lớn rồi, có thể tự đi một mình."
Hạ Hòa vỗ vào trên bả vai em gái, an ủi nói: “Không sao, bây giờ là cao điểm của mùa khai giảng, trên đương đi em chắc chắn sẽ gặp được rất nhiều sinh viên đi lên nhập học, gặp được người hợp tính, em giao lưu với người ta cũng tốt, lên đại học rồi, em cũng phải coi mình là người lớn đi."
Hạ Lâm ‘dạ’ gật đầu đáp lại: “Em biết, chỉ là phải đi nơi xa như vậy, em có phần không nỡ xa nhà."
Trường đại học của Hạ Hòa nằm ngay tại tỉnh thành, cách nhà khá gần, không giống như thủ đô, cách nơi này hơn nghìn cây số, ngồi tàu cũng phải mất mười mấy tiếng. Với một cô gái chưa từng rời xa nhà như Hạ Lâm, cô ấy khó tránh khỏi hoảng hốt.
Tuổi tâm hồn của Hạ Thanh còn lớn hơn Hạ Hòa mấy tuổi, tuy nói Hạ Lâm là chị hai, nhưng kỳ thực Hạ Thanh luôn coi cô ấy là em gái mình, cộng thêm Hạ Lâm là nữ chính của quyển tiểu thuyết này, cô cũng thấy gần gũi hơn. Thấy tâm tình của Hạ Lâm không tốt, cô dỗ dành an ủi cô ấy: “Chị ơi, chị thích ăn dưa muối thì ngày mai em sẽ làm cho chị, chúng ta mua mấy cái lọ nhỏ về đựng, hoặc là đi xin hũ người ta bỏ đi cũng được."
Quả nhiên, Hạ Lâm lập tức bị dưa muối thu hút sự chú ý: “Được, vậy ngày mai chúng ta cùng nhau làm, chị sẽ hỗ trợ em."
Kể từ khi xuất viện, sức khỏe của Lý Tú Cầm kém hơn trước nhiều, buổi sáng chỉ làm mấy công việc nhà đơn giản đã thấy mệt lả người, ra mồ hôi, làm bà ấy vừa khó chịu lại vừa chán nản, cảm giác như thể mình đã trở thành người tàn phế.