Cư nhiên còn có cửa phòng ngủ tàng hình, có thể hòa làm một thể với tường, như vậy nếu chẳng may trộm đi vào cũng không phát hiện được phòng ngủ ở nơi nào!
Mỗi một người đến nhận trứng gà cơ bản đều là người ở khắp các đường phố trong thị trấn, bọn họ đại đa số làm ở đơn vị câm bát sắt, nơi ở chính là nhà do đơn vị cấp, hau như chưa từng trang trí hay tu sửa qua.
Vốn chỉ là có ý định đến lấy trứng gà miễn phí, thật không ngờ vừa vào cửa đã bị căn nhà này hấp dẫn sâu đậm.
Trên thế giới này lại còn có thể có nơi ở thoải mái như vậy! So với căn nhà nhỏ rách nát của bọn họ, nhà này tốt hơn nhiều!
Bất luận nam nữ, già trẻ, chỉ cần vào căn nhà này, liền không ngừng khen ngợi, ánh mắt đều long lanh.
Đương nhiên trẻ con thì nhanh mồm lẹ miệng hơn, chỉ vào đồ vật trong nhà liền hô lên: "Ba mẹ, cái này đẹp quá, con muốn cái này, nhà chúng ta cũng lắp một cái di
Mỗi một người tham quan xong căn nhà này, sau khi đi ra khỏi liền nhận được trứng gà, nhưng chẳng hiểu sao lại luôn có cảm giác còn vương vấn, ai nấy đều lưu luyến, chân bước đi mà đầu cứ quay lại nhìn căn nhà thêm mấy lần.
Mà họ đi ra khỏi nhà không xa, một anh chàng tướng mạo thanh tú đón tiếp, hai tay đưa lên một tấm danh thϊếp, tươi cười chào tạm biệt từng người đến tham quan nhà mẫu:
Cảm ơn đã đến tham quan, nếu cần tìm hiểu thêm về đồ trang trí bên trong nhà mẫu, có thể liên hệ với người trên danh thϊếp này, là chủ của chúng tôi.
Trên danh thϊếp rõ ràng in Hứa tiểu thư - chủ quản đội trang trí nội thất.
Hứa Bối Đóa bây giờ còn chưa có công ty chính thức, liền dùng danh hiệu chủ quản.
Đương nhiên hầu hết mọi người đều không rõ, không biết chủ quản là chức vị gì, tóm lại nghe rất giống ông chủ, giám đốc các loại, coi bộ rất có quyền lực.
Mỗi người một tay cam trứng gà, tay kia nắm chặt danh thϊếp. Liên tiếp bảy ngày như vậy, ngày nào cũng đều ram rộ, nguyên nhân khiến hoạt động này ngừng tạm thời là không còn trứng gà để lĩnh.
Lô trứng mua ở thôn Lan Thủy đã dùng hết, Hứa Bối Đóa vừa vặn nảy ra một số ý tưởng, sẵn sàng thể hiện khả năng của mình.
Đối với khu đất đối diện trường học, Hứa Bối Đóa đã nghĩ ra rất nhiêu kế hoạch lớn, nhưng hiện tại tài chính còn chưa đủ, không có cách nào thực thi, nên tạm thời gác lại.
Tuy nhiên, hiện tại mảnh đất này cũng để trống, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Hứa Bối Đóa quyết định xây dựng một khu chợ nông sản nhỏ dành cho nông dân trước.
Cô đi dạo chợ Huyện, nhưng trải nghiệm cũng không tốt lắm.
Trong chợ, có sự cạnh tranh gay gắt giữa các gian hàng, cùng một món hàng sẽ được bán với nhiều mức giá khác nhau từ những tiểu thương khác nhau.
Trong các tiểu thương khác nhau, chất lượng hàng hóa cũng cao thấp không đồng đều, có người sẽ trộn lá rau nát bán cùng mớ rau ngon.
Cho nên mỗi người đi chợ đều phải cẩn thận, giữ vững tinh thần, trang bị "mười tám" con mắt, cẩn thận chọn lựa tránh mua nhầm, đôi khi dù đã cẩn thận nhưng vẫn bật ngửa, do không phải mua trúng đồ ăn hỏng, mà chính là phát hiện mua nhầm gian hàng bán đắt, cảm giác tiếc của, trong lòng tức anh ách cả ngày.
Hơn nữa quang cảnh tổng thể của chợ tương đối kém, cả con đường lầy lội xen lẫn một vài sap thịt lợn, mùi hôi thối nồng nặc.
Có thể nói trải nghiệm khi mua thức ăn vô cùng tệ, nhưng ngoại trừ người cầm bát sắt, đôi khi có thể đến căn tin của đơn vị hoặc công ty để mua sắm, những người khác vẫn phải đi vào chợ.
Hứa Bối Đóa quyết định ra tay, xây dựng một vương quốc nông sản chân chính tại khu đất trống này, chỉ bán các loại trái cây, rau, củ, quả, trứng gài
Nhớ tới các siêu thị hàng hóa vô cùng thành công ở mấy chục năm sau, cô liền tràn đầy tự tin.