Hứa Hắc Đậu nghe chị cậu chỉ thị, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, mang theo một tài xế cùng xe tải trực tiếp chạy đến thôn Lan Thủy..
Thôn Lan Thủy gần đây có quá nhiều thứ mới mẻ, người dân dường như đã quá quen với việc kỳ lạ bất ngờ, cho dù bây giờ có thêm mười chiếc xe Crown Sedan đến thì họ cũng không ngạc nhiên mấy, chỉ đơn giản nắm một vóc hạt dưa trên tay và tụ tập xung quanh để xem chuyện vui.
Vừa nghe có tiếng động cơ xe tải âm am đến, mấy người thích xem náo nhiệt ai nấy liền tụ tập ở cổng thôn.
“Nhìn xem, lại có người tới đây".
"Đóa Đóa về thôn, lại có chuyện náo nhiệt rồi."
Không nghĩ tới trên xe tải lớn bước xuống chính là tiểu tử Hứa Hắc Đậu.
Hứa Hắc Đậu cầm lấy loa lớn đứng ở trước cổng thôn thông báo: "Phúc lợi cho thôn, phúc lợi cho thôn!"
"Chị Đóa Đóa bảo em mang theo xe tải lớn tới đây, thu mua trứng gà ở trong thôn!"
Thôn dân trong phút chốc đều sửng sốt, trứng gà ở trong thôn là một loại nguyên liệu rất trân quý, nhà nhà đều có và đều chấp nhận dùng trứng gà để đổi lấy thứ khác.
Mỗi hộ nuôi tối đa chừng mười mấy con gà mái, nếu nhiều hơn nữa liền không quản được, hơn nữa cho gà mái ăn cơ bản đều là dùng thức ăn thừa và ngũ cốc. Lương thực cũng rất quý giá, cho ăn quá nhiều ngược lại cảm thấy tiếc.
Một con gà mái nhiều nhất chỉ có thể đẻ một quả trứng mỗi ngày và không phải ngày nào cũng đẻ trứng, vì vậy sản lượng trứng không cao.
Mỗi hộ gia đình đều có thói quen mang theo trứng gà ra ngoài chợ đổi đồ nên số lượng trứng gà còn lại không được bao nhiêu, tương đối khan hiếm.
Nghe được chuyện thu mua trứng gà, các thôn dân đều lơ đễnh, mang trứng gà đi, bọn họ làm sao có thể còn trứng gà mang ra ngoài đổi đồ cơ chứ!
Thông thường các thương lái đến thôn mua đồ sẽ thu gom với giá rất rẻ, rôi họ mang về Huyện bán lại với giá cao hơn. Tất nhiên thôn dân đều biết mánh này, nhưng nhiều khi hoàn cảnh khó khăn ma không thể từ chối.
Bởi vì hàng năm sau khi thu hoạch vụ mùa Thu, nếu như là nông sản cỡ lớn hoặc là lương thực nặng ký, sau khi thu hoạch thường có thể chất thành đống đầy ắp cả một sân.
Những thứ này đối với các thôn dân mà nói, muốn đem chúng vận chuyển ra ngoài cũng thật sự là bất lực. Bình thường thôn dân đều không có xe, hàng ngày chuyển hàng đều dựa vào túi da rắn mang trên lưng. Cây trồng nhiều và nặng, họ còn không có điều kiện thuận tiện chở hàng đến Huyện chứ đừng nói đến việc buôn bán.
Bởi vậy mỗi khi có xe tải lớn đến thu mua đồ, thôn dân luôn hận đến nghiến răng nghiến lợi, cò kè mặc cả với thương lái nhưng kết quả cuối cùng đều tương tự, giảm giá một chút, thu mua một năm, cứ như vậy kết thúc với thu nhập thấp.
Mấy chú bác ở cửa thôn xúc động thở dài:
"Không biết đứa trẻ này đang nghĩ gì, nếu thu mua lương thực, chúng ta bán theo cân số lượng nhiều thì dùng được xe tải lớn của cháu, nhưng nếu là thu mua trứng gà, chi bằng chúng ta tự mang ra chợ đổi đồ, sao phải bán lại giá rẻ làm gì?"
Hứa Hắc Đậu trước khi được phái tới, Hứa Bối Đóa đơn giản điều tra một chút giá cả nông sản trong Huyện hiện tại.
Về chuyện thu mua nông sản trong thôn, Hứa Hắc Đậu xúc động nhớ lại việc mình đã phụ giúp gia đình từ khi còn chưa đi học...
Trong nhà bọn họ chính là ba đời làm nông, ở trong thôn hàng năm dựa vào thời tiết hằng năm có chút thu hoạch nhờ ruộng nương mà sống.
Nhưng hàng năm bất kể thu hoạch tốt hay không tốt, thương lái đến thôn thu mua nông sản, căn bản bất kể nông dân khá giả hay khổ cực, đều ép thấp giá cả tối đa.
Nông dân mỗi lần như vậy khổ không thể tả. Có khi một năm vất vả trôi qua, thu hoạch lại ít, nhưng giá bán vẫn không đổi, chỉ có thể tự nhận số phận mình không may mắn, ông trời bỏ quên họ rồi chăng!?
Mặc dù vị trí địa lý của thôn Lan Thủy rất tốt, đã ở nơi cách Huyện rất gân, nhưng nếu muốn nông dân trên người đeo túi da rắn vác vào Huyện bán lẻ nông sản của mình, vừa không có thời gian và vừa không có sức, cũng không có cách nào...
Huống chi một lượng lớn nông sản, nhất là hoa quả, từ trên cây hái xuống phải nhanh chóng bán đi trong thời hạn nhất định, nếu qua thời gian này, chúng sẽ hư thối mà chỉ đành bỏ đi.
Cho nên mặc dù có rất nhiêu hành vi ép giá, ngày qua ngày năm qua năm, nông dân vì thu hoạch một năm vất vả lao động của mình, cũng không thể không đem tất cả bán rẻ.