Trưởng thôn vui vẻ bắt đầu giới thiệu sự tích quang vinh của các vị tổ tiên trong thôn, đã vì thôn cống hiến và phát triển ra sao...
Trưởng thôn nhiệt tình nói nhưng Lục Chức Nghệ chỉ gật đầu qua loa, ánh mắt của bà đảo qua các bài vị trong từ đường, giống như đang tìm kiếm gì đó.
Nhìn vài phút, dường như bà cũng không tìm thứ mà bà muốn nhìn, cuối cùng trò chuyện mấy câu rồi rời khỏi từ đường.
Hứa Bối Đóa cũng cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không hỏi nhiều.
Cứ như vậy, bọn họ đưa hai người Lục Chức Nghệ và Lục Hoài Ninh đến cổng thôn Lan Thủy, toàn bộ người dân trong thôn đều ra chào, vẫy tay tạm biệt với bọn họ, nhìn chiếc Toyota Crown Sedan nổ máy, bật đèn, chậm rãi rời khỏi.
Hứa Bối Đóa cuối cùng cũng kết thúc một ngày phức tạp, lê thân mệt mỏi mà về tới quây lễ tân của tòa ký túc xá nhà cô.
Mấy ngày này cô bận bịu lo việc tu sửa từ đường, xây tường trang viên, cả chuyện đất đai trên Huyện nên không chú ý đến chuyện bên trường học.
Quay lễ tân của ký túc xá cũng đã giao cho bảo vệ khác trông coi, tạm thời cũng không có chuyện gì lớn.
Lúc này, ở quầy lễ tân, cô nhìn thấy một người đã lâu không gặp - Lôi Thanh.
Trước đây Lôi Thanh nhìn thấy anh họ Hứa Quang Diệu cũng đang theo đuổi Hứa Bối Đóa nên luôn chống đối với anh ta, lúc nào cũng gây khó dễ.
Nhưng sau chuyện ở cửa thôn, Lôi Thanh nhìn thấy chiếc xe vương miện (Crown Sedan) cao quý kia đã hoàn toàn tự tỉ rụt rè.
Sinh sống trong khu tập thể từ nhỏ nên Lôi Thanh rất cởi mở về những chuyện này.
Sau khi Hứa Bối Đóa nhìn thấy Lôi Thanh, phát hiện ra thái độ của anh ta đối với cô thật sự thay đổi 180 độ.
Anh vẫn nhìn lên một góc 45 độ rồi buồn bã nói:
"Đóa Đóa, tôi biết trong lòng em đã có người khác, tôi cũng sẽ không trách em."
"Gia cảnh của người kia quả thật rất tốt, mọi thứ tôi đều không so được với người ta. "Chỉ có điều, Đóa Đóa hãy nhìn lại khoảng thời gian tôi với em vui vẻ như vậy, tôi hy vọng chúng ta còn có thể tiếp tục làm bạn, có thể chứ?"
Thật ra Lôi Thanh ở thế giới này cũng không làm gì gây thương tổn đến cô, nhưng Hứa Bối Đóa chỉ cần nhớ đến chuyện xảy ra với nguyên chủ trong sách thì canh cánh không thể tha thứ cho Lôi Thanh.
Khi một người gặp bất cứ chuyện gì, hành vi của người đó đều liên quan đến bản chất của bản thân.
Hứa Bối Đóa có lý do tin tưởng, hiện tại Lôi Thanh không có ý định thương tổn cô chỉ bởi vì mối quan hệ của bọn họ còn quá mờ nhạt, hoặc là chuyện xảy ra giữa bọn họ còn chưa tôi tệ đến mức muốn ngươi chết ta sống.
Nhưng người này một khi xảy ra xung đột ích lợi, anh ta sẽ không chút do dự đâm một đao nhỏ vào lưng Hứa Bối Đóa, điều này cô rất tin tưởng.
Dù sao thì bên ngoài vẫn cần phải giả tạo một chút.
Hứa Bối Đóa ngọt ngào nói: "Thật sự có thể chứ! Chúng ta vẫn là bạn tốt."
Lôi Thanh nghe được lời này cực kỳ vui vẻ, sau đó vội vàng nói:
"Vậy người bạn này có việc muốn nhờ, cần đến em hỗ trợ. Anh nghe nói bạn trai mới nhất hiện tại của em, mẹ của hắn là giảng viên Đại học. Em có thể giúp anh hỏi mẹ chồng tương lai một chút, với điêu kiện của anh như vậy, đang làm giáo viên, cũng là người làm công tác văn hóa, nếu muốn chuyển đến học Đại học của bọn họ thì làm như thế nào? Cần có điều kiện hay liên hệ như thế nào?”
Hứa Bối Đóa trong lòng hừ một tiếng, hóa ra là vì đây, quả nhiên không có lợi ích thì không cần thức khuya, dậy sớm!
Cô nhớ tới dáng vẻ không học vấn, không nghề nghiệp của Lôi Thanh, ngay cả giáo án tiếng Anh còn là Hứa Bối Đóa chép giúp anh ta, bên trong có rất nhiều hố do cô cố ý đào, sai sót chồng chất, đến tận bây giờ anh ta dạy học lâu như thế đều không phát hiện ra, gây ra sai lâm cho xấp nhỏ theo học, đã như vậy mà còn muốn vào giảng đường Đại học thì nằm mơ đi!
Hứa Bối Đóa còn chưa kịp suy nghĩ nên trả lời cự tuyệt bằng giọng nói thảo mai như thế nào, Lôi Thanh đã bắt đầu khát vọng về triển vọng của chính mình.